Chu Phù cố gắng giải thích cho một chút, nhẹ nhàng kéo vạt áo Trần Kỵ: “Gần đây sức khỏe em .”
Ánh mắt Chu Phù ngừng biểu cảm đổi mặt Trần Kỵ, nịnh nọt : “Anh chăm sóc như , nhiều bệnh cũ của em cũng tái phát nữa…”
“Sức khỏe cũng tệ, lúc cùng lão Dư và chị Hân công tác, ngoài cả ngày, em cũng thế nào cảm giác mệt mỏi…”
“Cho nên, chuyện dậy sớm vận động…” Ý đồ của Chu Phù rõ ràng quá đáng.
Ánh mắt Trần Kỵ bình tĩnh liếc cô, như như , một lúc lâu mới mở miệng châm chọc cô, âm cuối kéo địa: “Sức khỏe em ? Sao cảm thấy thế nhỉ?”
Chu Phù trợn mắt dối: “So với hơn nhiều…”
“Phải ?” Bàn tay to xoa bắp chân nhỏ của Trần Kỵ đột nhiên dừng , đầu ngón tay thô ráp chút lưu luyến làn da non mịn của cô, khiến cho tim cô nhịn đập nhanh, “Vậy mỗi em, đều cảm thấy còn bắt đầu mà em lóc kêu ?”
Chu Phù: “…”
“A Kỵ, em thật sự , đau lòng em mà…” Trần Kỵ hổ đè nén giọng , bắt đầu học giọng Chu Phù, “Muốn ngủ, ngày mai tiếp tục , còn sức nữa…”
Trần Kỵ, tên khốn, đồ lừa đảo.
Chu Phù: “…!”
Chuyện cũng tính ư?!
Cô gái nhỏ hổ đến hai má đỏ bừng, trong nháy mắt rút hai chân từ , ngay cả một bên cũng cho tên cầm thú chạm .
Trần Kỵ khẽ thăm dò một , thấy cô dịch sang một bên một chút, mặt dày mày dạn theo.
Đang đưa tay chạm cô thì Chu Phù đẩy .
“Đụng cũng cho đụng ?” Trần Kỵ buồn , “Sao yếu ớt như chứ?”
Người đàn ông cong môi thở dài một : “Cũng cần dậy sớm, dù cũng cần em đến công ty sớm. Em ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên, sẽ đưa em dậy ăn sáng, đó xuống lầu tản bộ một chút mà thôi, sẽ ở bên em.”
Chu Phù lên tiếng, Trần Kỵ còn : “Một ngày Cô Lỗ ở nhà còn chạy nhiều hơn em.”
“…”
Chu Phù: “Ông chủ, quy tắc ngầm của đặc biệt như lắm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-311.html.]
Trần Kỵ nghiêm túc, mặt đỏ tim đập: “Không , nếu thật sự hỏi, với bên ngoài là em lén lút với .”
Chu Phù: “…”
Chuyện ai tin ?
Bởi vì trong sức khỏe Chu Phù cất giấu một nhân tố xác định, đêm nay Trần Kỵ hiếm khi trở về , hai mặc dù vẫn ôm ngủ, nhưng cả đêm đều ngoan ngoãn.
Nửa đêm Chu Phù cảm thấy bên trống rỗng, cũng ai ôm chặt lòng, cô gái nhỏ quen Trần Kỵ ôm ngủ, cô nhanh từ trong lúc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Vốn tưởng rằng là mơ, lúc mở mắt về phía giường tìm kiếm, quả nhiên chạm tới Trần Kỵ.
Trong nháy mắt Chu Phù buồn ngủ nữa.
Cô cố gắng chống mí mắt còn chút khô khốc, xuống giường mang dép lê, chậm rãi dạo một vòng trong phòng ngủ.
Phòng ngủ thấy , phòng đồ và toilet phòng tắm cũng trống rỗng như , phòng yên tĩnh đến mức kim rơi thể thấy, Chu Phù dứt khoát mở cửa phòng phòng khách.
Vừa đến hành lang liền thấy phía phòng khách cách đó xa mơ hồ hiện ánh sáng vàng ấm, cô men theo ánh sáng ngoài, cuối cùng thấy Trần Kỵ đang lưng gọi điện thoại ở cửa sổ sát đất phòng khách.
Nghe giọng điệu, cuộc điện thoại của Trần Kỵ gọi còn vô cùng nghiêm túc, lắng cũng cẩn thận, hiếm khi chuyện điện thoại với khác thường xuyên, bộ dạng chút kiên nhẫn, tư thế đánh rắm nhanh nhưng cúp máy.
Chu Phù bất giác dừng bước, cũng lên tiếng, quấy rầy .
Sau đó chợt thấy giọng trầm thấp của Trần Kỵ quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn: “Liên lạc ? Trình độ , đúng , sáng mai con sẽ dẫn cô qua.”
“Con chỉ là kiểm tra bình thường, nhưng…” Trần Kỵ dừng một chút, “Con đây cũng từng kinh nghiệm, căng thẳng chứ.”
“À, suýt chút nữa quên mất, ba cũng kinh nghiệm về phương diện .” Anh im lặng hai giây, còn , “Còn chắc chắn cũng quan hệ quen , nhưng dù ba cũng tới Bắc Lâm sớm hơn con hai mươi năm, phương diện quan hệ chắc là sâu sắc hơn con, con chỉ lo lắng, cho nên bảo hiểm gấp đôi.”
“Ba cũng căng thẳng ?” Ngữ khí Trần Kỵ hiếm khi bình thản, “Quên , cũng thể hiểu .”
“Được , cứ như , ngày mai con sẽ dẫn cô kiểm tra.”
Người đàn ông cúp điện thoại xong, lập tức xoay trở về phòng, yên lặng cửa sổ sát đất một lát, cho đến khi bên hông hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua, mới nhận Chu Phù rời giường tìm .
“Sao em dậy ? “Anh xoay ôm cô lòng, xoa xoa đỉnh tóc cô, , “Đi thôi, về ngủ .”
Chu Phù chân động tĩnh, cằm để ở n.g.ự.c , ngửa đầu về phía : “Anh mới gọi điện thoại với ai ?”