Đối với chuyện mang thai , ngay từ đầu Chu Phù vui sướng.
 
Trần Kỵ cho cô cảm giác an , suy nghĩ của cô bây giờ vô cùng đơn giản. Đối với tương lai cũng   chút băn khoăn, dù  bất kể gặp  bất cứ chuyện gì, bên cạnh cô nhất định sẽ   ở đây, cho nên đối với đứa bé  đến, cô chỉ  vui vẻ và chờ mong.
 
 bởi vì  cha tương lai Trần Kỵ  cũng  từng  kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ  thai, đối với cô căng thẳng khắp nơi, dẫn đến Chu Phù mất   ít vui vẻ ngắn ngủi.
 
Ví dụ như giữa trưa hôm đó từ bệnh viện kiểm tra xong,  khi lái xe về đến nhà, chuyện đầu tiên Trần Kỵ  đó là lập tức  về phía tủ lạnh  cô một bước. Trước tiên tịch thu  ít kem ly và  bộ hàng tồn kho mà cô giấu  bên trong.
 
Chu Phù trông mong  bên cạnh tủ lạnh,   bận rộn, sâu trong lòng vô cùng đau buồn.
 
“Nhiều như ,   lấy   thế…”
 
“Mặc kệ lấy  , dù  cũng   khả năng lọt  miệng em.” Trần Kỵ ung dung bình tĩnh  ngừng móc  ngoài, thỉnh thoảng còn mang theo ý  mỉa mai cô vài câu, “Giấu  nhiều nhỉ? Khó trách mấy tháng  khi kỳ kinh nguyệt đột nhiên  đau, cũng  dám  nũng đùa giỡn với , thì  là chột .”
 
“…”
 
Dù  cũng bắt  tang vật, Chu Phù  còn lời gì để .
 
“Buổi chiều   bảo Lý Thuận đến một chuyến, mang  bộ  chia cho   ở công ty.” Trần Kỵ bày  thái độ nhẫn tâm vô tình.
 
Chu Phù vẫn cố gắng tranh thủ một chút lợi ích cuối cùng cho : “Để  một chút… mỗi ngày em sẽ nếm thử một miếng.”
 
Trần Kỵ  lạnh một tiếng: “Lúc  em cũng  với  như ,  mắt nhắm mắt mở, em thì  , ban ngày ăn còn  đủ, nửa đêm thừa dịp  ngủ, còn  thể len lén  lên lục tủ lạnh, mấy  , chính em .”
 
Chu Phù: “…”
 
Số  quả thật  ít, cho nên  kỳ kinh nguyệt đau cô cũng  dám lên tiếng.
 
Cuối cùng Trần Kỵ phát hiện tình huống  đúng lắm. Anh giận sôi máu,  thật vất vả mới đút thuốc cho cô hơn một năm, mới chăm sóc  sức khỏe cô một chút, cô thì ngược , một ly kem trong tủ lạnh lập tức lăn qua lăn .
 
Sau khi sự việc bại lộ, Trần Kỵ  tịch thu một ,  ngờ   lật , cô  vụng trộm thêm  ít.
 
Lại  nỡ tức giận hướng về phía cô, bằng   thêm vài câu chọc , kết quả còn   để  dỗ dành.
 
Anh cũng   nên tức giận  nên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-313.html.]
 
“Em lén lút  lên,   thể   ?” Trần Kỵ thấy cô càng đến gần, vươn cánh tay ngăn , “Đứng về phía  một chút,  khí ở đây lạnh quá.”
 
“A…” Chu Phù  lời lui về phía  vài bước.
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Em động ngón tay trong lòng ,  cũng  em   gì.”
 
Chu Phù: “…”
 
Nghĩ , động tác thu dọn tủ lạnh của Trần Kỵ thoáng dừng , ánh mắt liếc  qua  cô: “Hơn nửa đêm còn  thể khiến em  sức bò dậy khỏi giường,    nên kiểm điểm bản   đủ cố gắng ?”
 
Chu Phù sửng sốt hai giây: “…??!!”
 
“Vẫn  nên  hiểu lầm  thực tế như …” Trong giọng  Chu Phù mang theo sự sợ hãi.
 
Cuối cùng Trần Kỵ vẫn  nhịn   giọng   của cô chọc , tim cũng mềm nhũn  ít,  chịu nổi cô năn nỉ ỉ ôi, đến cuối cùng,  vẫn để  cho cô một ngăn kéo nho nhỏ.
 
Trần Kỵ thu dọn tủ lạnh xong  dậy,   đầu  liền thấy  mặt Chu Phù lộ vẻ mừng thầm  khi thực hiện , vẻ mặt  giống hệt như lúc  ở khu vui chơi Kim Đường, lúc  đồng ý mua kem ly, vô tâm vô phế (*), cơ bản là một chút cũng  lo lắng cho sức khỏe của .
 
(*) Vô tâm vô phế (没心没肺): Một tâm một phế: Tạm hiểu là “Không tim,  phổi”, thường chỉ  vô tâm, nhẫn tâm,  suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.
 
Trần Kỵ đau đầu nhéo sống mũi, nụ   khóe môi lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
 
 thật sự   cách nào khác,  đối với Chu Phù từ  đến nay   cách gì.
 
“Đừng lén ăn nữa,   thấy ?” Trần Kỵ quan tâm dặn dò một câu, cũng   dong dài “Vì  cho em” mà thế hệ  mới thích .
 
Chu Phù mơ hồ “Dạ” một tiếng.
 
Trần Kỵ dễ dàng   “kẻ tái phạm”   tình nguyện, nhịn   tiến lên đưa tay véo má cô: “Không , đợi lát nữa   hợp đồng em ký.”
 
Chu Phù mở to mắt,  hiểu: “?”
 
“Ăn vụng kem   bắt  một , chuyện phòng the ghi thêm mấy , chờ  khi    ngoài,  lúc em trả nợ.”
 
Chu Phù: “…”