Thấy khuôn mặt Chu Phù đỏ bừng, tức giận trừng mắt , Trần Kỵ nhịn nhếch môi , khẽ thở dài một , ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ vài cái bụng bằng phẳng thấy bất kỳ đổi nào của cô: “Sau trong cái bụng , cũng thể di truyền thói quen chơi của em .”
Chu Phù khách khí hất cằm: “Dựa cái gì chứ?”
Trần Kỵ l iếm môi , buồn : “Anh sợ bỏ ngoài dễ dàng.”
Chu Phù hừ một tiếng: “Vậy bây giờ bỏ em , bao giờ gặp rắc rối trong tương lai nữa.”
Trần Kỵ nghiến chặt răng hàm suýt chút nữa cô cho tức chết, nắm chặt cái cằm trái tim , dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất những lời sợ hãi nhất: “Anh bỏ ?”
Hơn ba giờ chiều, Lục Thiên Sơn đặc biệt tới một chuyến.
Rạng sáng khi Trần Kỵ gọi cho ông cuộc điện thoại , ông liền lập tức từ chối tất cả công việc trong tay, đặc biệt từ nước ngoài đáp chuyến bay gần nhất trở Bắc Lâm.
Sau khi tới sân bay quốc tế Bắc Lâm, ngay cả nhà cũng ý định về, lập tức bảo trợ lý lái xe về nhà Trần Kỵ.
Dọc theo đường , ông thấp thỏm lên kế hoạch trong đầu. Hồi lâu , ông mới sửa sang suy nghĩ chuyện với Trần Kỵ, liền gọi điện thoại qua.
Gọi vài liên tiếp cũng thấy Trần Kỵ nhận, nhưng tình huống ông sớm quen. Lục Thiên Sơn vô cùng kiên nhẫn ngại phiền toái tiếp tục gọi, một lát rốt cuộc cũng đợi điện thoại kết nối.
Chỉ điều trong ống truyền đến giọng của một cô gái nhỏ: “Xin chào?”
Lục Thiên Sơn sửng sốt, nhanh phản ứng chắc là Chu Phù, đổi là ai cũng ngờ những kỹ năng m.á.u sắt mặt thương trường từ nhiều năm nay, một ngày cũng sẽ căng thẳng thấp thỏm mặt con trai và con dâu.
Lục Thiên Sơn hít sâu một , cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất thể, dù cô gái nhỏ ở đầu dây bên là cục cưng của con trai ông, một chút ông cũng dám chậm trễ: “Xin chào, xin chào, ba là… Ba là ba của A Kỵ, Lục Thiên Sơn.”
Nghe giọng điệu nghi hoặc của Chu Phù, ông liền Trần Kỵ lưu điện thoại của ông, nhưng cũng ở trong dự đoán, Lục Thiên Sơn vội vàng tự báo cửa nhà.
So với sự xa cách và kiên nhẫn của Trần Kỵ, Chu Phù mâu thuẫn và thành kiến gì với ông, thái độ rõ ràng hơn nhiều: “Chào ba ạ, A Kỵ đang nấu cháo, con gọi nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-314.html.]
Lục Thiên Sơn cũng cảm thấy áy náy, suy nghĩ một chút, với cô: “Có phiền phức ? Là như , một lát nữa thôi, ba thể sẽ qua các con một chuyến, các con tiện ? Con thể hỏi A Kỵ ?”
Chu Phù chút suy nghĩ, lập tức đồng ý: “Được ạ, ba đây , chúng con việc gì cả.”
Cúp điện thoại, Chu Phù cầm điện thoại từ giường dậy, chuẩn xuống giường tìm Trần Kỵ một tiếng.
Chu Phù hiểu rõ cá tính mạnh miệng mềm lòng của Trần Kỵ, thật đối với cha sớm mâu thuẫn gì. Sau khi phòng bếp, cô tùy ý xuống cái ghế Nakashima, giơ điện thoại di động màu đen trong tay lên: “Vừa điện thoại của vang lên.”
Trần Kỵ thản nhiên “Ừm” một tiếng, tay cầm muỗng gỗ, đôi mắt rũ xuống. Anh đang khuấy đều cháo thịt bằm ở trong nồi đất, mùi thơm tỏa bốn phía.
Chu Phù chọc thèm ăn, nhịn tiến đến bên cạnh . Cô chui từ khe hở giữa cánh tay và bên hông đàn ông, thò đầu .
“Cẩn thận nóng.” Trần Kỵ dặn dò .
“À.” Chu Phù trả lời xong, chuyển đề tài trở điện thoại, “Sau đó em nhận .”
Trần Kỵ như cũ chẳng thèm để ý : “Ừm, nhận thì nhận.”
“Anh sợ em lén bí mật nhỏ của ?”
Trần Kỵ hừ một tiếng: “Anh thể bí mật cái rắm, em cho rằng ai cũng giống như em , hơn tám trăm trai ư?”
Chu Phù: “…”
Chu Phù đào hố cho nữa, thẳng vấn đề: “Ba lát nữa sẽ tới đây một chuyến, em đồng ý .”
Nghe , Trần Kỵ dừng muỗng gỗ trong tay, nhưng nhanh khôi phục như thường, cảm xúc dường như gì đổi, giọng vẫn dứt khoát như cũ: “Ừm, đoán chừng là em mang thai, đặc biệt tới tặng tặng đồ, chừng còn đưa phòng nữa.”
Chu Phù mở to mắt: “Tặng ?”
“Bảo mẫu, nhất định là sợ kinh nghiệm, chăm sóc .” Trần Kỵ thấy Chu Phù trông mong nồi đất thèm ăn, dứt khoát múc cho cô một chén nhỏ pha thêm vị, khi khuấy ấm giúp cô bưng lên bàn ăn, “Em đừng thấy ông như , lúc khi ông và xa , cũng , cho nên từ lúc mang thai đến lúc sinh nở, ông tham dự qua, cũng là một kinh nghiệm. Tối hôm qua đến chuyện của em, ông liền căng thẳng chịu nổi, chuyện cũng lưu loát.”