Trần Kỵ lạnh lùng mỉa mai một câu: “Không tiền đồ.”
Chu Phù buồn : “Không cũng giống ?”
“Cái gì?”
“Không tiền đồ.” Chu Phù chớp mắt mấy cái, “Không cũng căng thẳng như ?”
Trần Kỵ ngước mắt về phía cô, nghiến răng nghiến lợi véo má cô, cuối cùng vẫn khẽ thở dài, kéo khóe môi thừa nhận: “Là… căng thẳng chết.”
Cha con rốt cuộc là cha con, tính tình tương tự , cho dù ở bên bao lâu, hiểu rõ đối phương cũng vô cùng thấu đáo.
Lúc Lục Thiên Sơn đến, quả nhiên đúng như lời Trần Kỵ , giúp việc và thuốc bổ mang theo đầy đủ.
Thùng lớn thùng nhỏ khiêng phòng khách trống trải lầu hai, đó còn gọi Trần Kỵ lên, lượt giới thiệu cách nấu và hiệu quả nấu ăn.
Trần Kỵ hiếm khi bình tĩnh hoà nhã theo bên cạnh ông, hết sức kiên nhẫn cẩn thận.
“Những thứ đều cho Tiểu Chúc Chúc, ba đặc biệt hỏi nhiều chuyên gia về phương diện , đề cử.” Một cặp cha con ngày thường tiện tay ký mấy tỷ dự án cũng chớp mắt, giờ phút đều tự nhíu mày, biểu cảm nghiêm túc căng thẳng tiến đến nghiên cứu cùng , nghiêm túc giống như đang thương lượng chuyện đại sự gánh vác mạch m.á.u kinh tế, “Muốn ăn thích ăn, thích hợp dỗ dành lừa gạt, chủ yếu là cho sức khỏe, chăm sóc sẽ dễ bệnh, nhưng cũng thể ép buộc, cho nên duy trì tâm trạng là quan trọng nhất.”
Trần Kỵ hiểu rõ trong lòng: “Con .”
“Con nào dám ép cô .”
Lục Thiên Sơn nở nụ , mấy chữ “Thằng nhóc con cũng hôm nay” mặt ông to, rõ ràng.
Tán gẫu xong chuyện thuốc bổ, Lục Thiên Sơn với Trần Kỵ: “Mấy chị dâu và giúp việc mới tới với ba đều ở nhà chăm sóc ông nội con nhiều năm, việc nhanh nhẹn cũng nhiều, nhân phẩm đều , kỹ năng chăm sóc , ba trộm tất cả từ chỗ ông nội con, để bọn họ ở đây chăm sóc con và Tiểu Chúc Chúc .”
Trần Kỵ “chậc” một tiếng: “Đạo đức của ba cũng quá tồi tệ, chuyện trộm gà trộm chó đều , ngày nào đó sẽ lão già tức chết.”
“Thời kỳ đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt mà.” Lục Thiên Sơn thuận miệng thốt , “Cha yêu, tức c.h.ế.t , ba sống trong nhiều năm qua.”
Trần Kỵ: “…”
Trần Kỵ vẫn tiếp nhận: “Chủ yếu là hai chúng con quen trong nhà ngoài ở, huống hồ con thể chăm sóc cô .”
“Con từng chăm sóc phụ nữ thai, mấy chị dâu kinh nghiệm phong phú, tương lai thằng nhóc chào đời, con cứ một lòng một chăm sóc Tiểu Chúc Chúc, các chị cũng thể con chăm sóc thằng nhóc .” Lục Thiên Sơn cũng vô cùng hiểu rõ đối với đứa con trai , khuyên nhủ đến điểm mấu chốt.
Trần Kỵ hiếm khi đồng ý với ông: “Cũng đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-315.html.]
Lục Thiên Sơn tiếp tục : “Nếu con chê trong nhà ngoài quen, ba sẽ mua một căn hộ ở tầng , để cho các chị xong việc liền xuống, quấy rầy các con. Hay là một biệt thự gần công ty con chứ? Lúc với con, các con dọn qua đó cũng , nhà hai vườn hoa, tương lai thằng bé thể chạy thể nhảy, cũng chỗ lớn hơn để chơi.”
“Shhh” Trần Kỵ suy nghĩ một lát, “Nói , đến lúc đó con hỏi cô đồng ý dọn . Dù ở đây quen , đó cô ngủ ngon lắm, con sợ đổi chỗ, cô ngủ .”
“Được, các con tự thương lượng , thì chuyển qua, quanh năm xử lý, lập tức thể ở.”
Ngày hôm nay Lục Thiên Sơn chuyện với Trần Kỵ, sợ là nhiều hơn cả đời . Lúc tâm tình ông , còn lặng lẽ nhét cho Chu Phù mấy tấm thẻ với tiền cực cao, để cho cô tiền tiêu vặt.
Chu Phù từ chối kết quả, thấy Lục Thiên Sơn , cô vô cùng căng thẳng chạy đến mặt Trần Kỵ chuyện thẻ.
Trần Kỵ quan trọng : “Cho em thì cứ cầm, đừng lãng phí tiền tiêu vặt của em.”
Người đàn ông rũ mắt cô, buồn : “Căng thẳng như gì? Sao cứ như từng thấy tiền , Phù Trầm nghèo đến mức em , chủ tịch Chu .”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Đừng cầm mua trộm kem ăn là .”
Chu Phù tức giận : “… Em chỉ chút tiền đồ !”
“Ồ, giọng điệu lớn như .” Trần Kỵ đưa tay khẽ nâng cằm cô, “Còn gì mờ ám trong kế hoạch của em nữa ?”
Chu Phù cầm trong tay một xấp thẻ nặng trịch, lẩm bẩm : “Sao em cảm giác mẫu bằng tử quý (*) thế…”
(*) Cổ nhân câu “mẫu bằng tử quý”, nghĩa là vinh hiển nhờ con.
Trần Kỵ hừ một tiếng: “Con cái là gì chứ, ở cái nhà , em quý nhất.”
Chu Phù cong môi .
Trần Kỵ tiếp tục : “Ngay cả dạy bảo cũng nghĩ kỹ, chờ đến khi thằng nhóc đời, sẽ truyền thụ cho nó.”
Chu Phù tò mò hỏi : “Dạy bảo gì ?”
Trần Kỵ nghiêm túc : “Đầu tiên là yêu , đó là yêu bản .”
Chu Phù thuận miệng hỏi: “Vậy ba ?”
“Ba yêu các con.”