Ngoài dự đoán đó là   Chu Phù mang thai  vô cùng thoải mái.
 
Vốn tưởng rằng lấy điều kiện sức khỏe và lọ thuốc  của cô, ít nhiều  chịu chút đau khổ, vì thế Trần Kỵ còn âm thầm lo âu qua một  thời gian  dài, lo lắng cô sẽ bởi vì chuyện mang thai  mà xuất hiện đủ loại tình huống ngay cả  cũng bó tay   cách nào khác.
 
Cho nên từ  khi đến bệnh viện xác nhận Chu Phù  con, sợi dây trong đầu Trần Kỵ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, dường như mỗi ngày  đều tràn đầy năng lượng, chăm sóc Chu Phù lúc nào cũng cẩn thận.
 
Chỉ là  ngờ cô gái nhỏ  cả ngày ăn ngon ngủ ngon, thậm chí ngay cả ốm nghén cũng  từng .
 
Duy nhất từng  một  ốm nghén, đó là ngày đó  quán cơm cafe với Phương Hân và Đơn Đình Đình, là  đầu tiên phát hiện dấu hiệu mang thai.
 
Lần đó nôn cũng  nghiêm trọng, giống như là đặc biệt phát  một tín hiệu cho Chu Phù,  khi nhận  tín hiệu thì  nôn nữa.
 
Lăng Lộ Vũ mang thai sớm hơn cô mấy tháng, dường như từ lúc mang thai liền bắt đầu  thoải mái ở khắp nơi, phản ứng  lớn. Mỗi  thấy Chu Phù nhẹ nhàng thoải mái đến thăm  mang thai, cô  hâm mộ đến sắp .
 
Càng  Trần Kỵ vui mừng đó là  khi Chu Phù  thằng nhóc nhỏ, chất lượng giấc ngủ  hơn   ít, khẩu vị cũng lớn hơn  nhiều.
 
Trước  Chu Phù trải qua tám năm cuộc sống   lắm, dẫn đến ban đêm mất ngủ nghiêm trọng. Sau đó  Trần Kỵ chăm sóc trở  một ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn  lúc  thể ngủ, hoặc ngủ  yên  lắm.
 
Mỗi khi ban đêm gặp  tình huống , Trần Kỵ     sẽ  chút thái độ cà lơ phất phơ, mạnh mẽ lôi kéo nhân viên ưu tú của  tăng ca, thêm nhiều  hoặc lâu hơn, luôn  thể để cho cô dính gối liền ngủ.
 
Chỉ là phương pháp   khi cô  con thì  thể dùng , Trần Kỵ vô cùng lo lắng điều , sợ cô sẽ ngủ  ngon. Ban đầu còn tra xét  ít tư liệu, cũng hỏi qua  ít chuyên gia phương diện liên quan, kiên nhẫn cẩn thận ghi nhớ phương pháp dày đặc dỗ  ngủ, kết quả là một cái cũng  dùng tới.
 
Chu Phù ngủ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng yên , ban ngày ngủ nướng  dậy nổi. Buổi tối  đến tám chín giờ, cô vốn  ở  sô pha xem phim truyền hình một lát, kết quả gần như  chống đỡ  nửa tiếng, mí mắt   liền bắt đầu đánh ,   đó dứt khoát mềm nhũn  lên đùi Trần Kỵ, trong n.g.ự.c ôm cái gối mơ mơ màng màng ngủ gật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-316.html.]
 
Cuối cùng  Trần Kỵ ôm về phòng ngủ như thế nào cũng  , cô ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
 
Về phần phương diện ăn uống, lúc  khẩu vị của cô ít, miệng cũng  Trần Kỵ nuôi dưỡng vô cùng xảo quyệt. Sau khi ở bên  hơn nửa năm, vấn đề kén ăn ngày càng nghiêm trọng.
 
Trần Kỵ cũng   cách nào với cô, chỉ  thể vắt óc suy nghĩ đủ loại trò chơi mới phù hợp với khẩu vị của cô, bữa nào cũng dỗ dành cô ăn nhiều một chút.
 
Kết quả  khi mang thai, đại khái là do một  ăn no hai , Chu Phù phá lệ chủ động mở miệng yêu cầu thêm cơm.
 
Tật  kén ăn dường như cũng  hiểu  biến mất.
 
Theo lời Chu Phù, đoán chừng là đứa nhỏ còn   đời trong bụng   thấy gì qua việc đời, cũng  ăn qua cái gì ngon, khá dễ lừa gạt.
 
Trần Kỵ   bật ,  đó mỉa mai cô: “May mà  di truyền đến sự yếu đuối của ,  đời  cũng chỉ  một  em  dễ lừa.”
 
Lời  Chu Phù  thích , đợi    xong, cô lập tức mở miệng đổ : “Chủ yếu là trách  quá hung dữ, sợ tới mức thằng bé  dám bắt bẻ, sợ  sinh     ném  ngoài.”
 
Trần Kỵ lúc   theo lời cô, hết sức đồng ý “Ừm” một tiếng, gật gật đầu, còn đặc biệt đưa tay chọc chọc cái bụng nhỏ   lộ, cảnh cáo: “Có  thấy ,  con   đúng, cho nên con ngoan ngoãn một chút cho ba, đừng giày vò cô , nếu  ba sẽ ném con  ngoài.”
 
Vị trong bụng còn  sinh  , giống như  hiểu  lời cha ruột, liên tiếp mấy tháng nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, khỏe mạnh lớn lên  giày vò.
 
Tâm tình Chu Phù , khẩu vị cũng càng tràn đầy, mỗi ngày quấn lấy Trần Kỵ xin ăn, cô gái nhỏ   gầy đến gió thổi là  thể ngã, mắt thường  thể thấy  cả  tròn  ít.
 
Lúc  cô gầy quá mức, bây giờ thoạt  cũng khá hơn  ít.