Cho nên mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên cô gái nhỏ  là   trong gương tán thưởng,  khi tán thưởng xong, cô phấn kích chạy đến bên cạnh cái cân,  cân  vui rạo rực lấy điện thoại  đòi tiền thưởng của Trần Kỵ.
 
Chu Phù   là  thiếu tiền, đơn giản chỉ là thích chơi đùa.
 
Mà Trần Kỵ cũng vui vẻ chơi với cô, năm nghìn, năm nghìn  năm nghìn, quẹt khá cam tâm tình nguyện.
 
Mãi cho đến ngày Lăng Lộ Vũ sinh, Chu Phù lo lắng   bệnh viện tiếp khách.
 
Trần Kỵ vốn cảm thấy chính cô cũng đang mang một cái bụng, bản  cũng  chiếu cố  cho ,  cũng  giúp  gì,  cần thiết  góp vui.
 
 Chu Phù  ,  cũng   nhiều lời, liền lái xe chở cô  cùng đến bệnh viện.
 
Nào ngờ tình huống của Lăng Lộ Vũ cũng   lắm, đứa bé trong bụng là một đứa bé   khả năng gây sức ép,  chỉ chọc cho cô  hơn chín tháng  thoải mái, cho đến giây phút cuối cùng chào đời cũng  bớt lo,   là cái đầu quá lớn, sinh  khó khăn  nhiều.
 
Lăng Lộ Vũ     hơn hai tiếng. Trong lúc cạn kiệt sức lực, giữa chừng, Thân Thành Dương từ bên trong vội vàng hoảng hốt chạy , để cho    mua chocolate.
 
Vẻ mặt Chu Phù mơ hồ  về phía Trần Kỵ, biểu cảm hết sức lo lắng.
 
Người  thì bình tĩnh lấy từ trong túi  hai thanh chocolate, tiện tay đưa tới  mặt Thân Thành Dương gấp đến độ đầu óc choáng váng: “Cái  , đừng mua.”
 
Thân Thành Dương như là  thấy cứu tinh, cầm lên liền chạy trở về, ngay cả câu cảm ơn cũng  kịp .
 
Bên ngoài phòng phẫu thuật nhất thời khôi phục bình tĩnh.
 
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm,  Trần Kỵ kéo trở  ghế , cô nghiêng đầu  về phía  hỏi: “Tại  đột nhiên  chocolate  ?”
 
“Tốn quá lâu,  còn thể lực,  bổ sung một chút.” Mặt Trần Kỵ  đổi sắc , “Thứ   chuẩn  .”
 
Chu Phù mở to mắt: “Sao   thế?”
 
“Nhiều chồng sách như  mà chẳng   gì ? Những gì cần chuẩn    chuẩn  hết cho em .”
 
Chu Phù “Ồ” một tiếng, may mắn : “Khó trách  đặc biệt mang chocolate, em   bình thường  cũng  thích ăn đồ ngọt mà.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-317.html.]
Trần Kỵ lười biếng  đầu, mí mắt nâng lên,  lướt qua  cô: “Đó là  đặc biệt mang cho  khác ?”
 
“Hả?” Chu Phù vô tội nhướng mi  về phía .
 
“Là ai  một giây mới   khỏi cửa, một giây  liền quấn lấy   ăn ngọt,  cho ăn liền xụ mặt chơi   ?” Trần Kỵ  như   véo má cô.
 
“…”
 
Chu Phù rời mắt,  mặt mũi lên tiếng.
 
Cuối cùng  khi kết thúc, Thân Thành Dương thở phào nhẹ nhõm từ bên trong  , thuận miệng   tình huống đứa nhỏ quá lớn  dễ sinh.
 
Người bên cạnh  về phía đứa bé, hoặc là vây quanh chăm sóc Lăng Lộ Vũ, chỉ  Trần Kỵ  lọt tai chuyện . Thấy Chu Phù xem xong Lăng Lộ Vũ  ôm đứa bé xong,  lập tức kéo cô đến khoa phụ sản bên cạnh  kiểm tra.
 
Kết quả kiểm tra cũng  bất ngờ.
 
Có lẽ  đây Chu Phù luôn  ăn uống đàng hoàng. Sau khi  con, khẩu vị bỗng nhiên lớn hơn  nhiều, bữa nào cũng ăn  ít, chênh lệch quá lớn, bản  cô hấp thu   lắm, tuy  thịt nhiều một chút, nhưng hầu hết đều ăn    đứa bé nên đứa bé lớn hơn dự kiến một chút.
 
Hơn nữa vóc dáng và khung xương của Chu Phù đều nhỏ, nếu  kiểm soát một chút, đến lúc đó  thể cũng sẽ gặp  tình huống hôm nay của Lăng Lộ Vũ.
 
Chu Phù choáng váng, chỉ còn  Trần Kỵ ung dung bình tĩnh tiến hành trao đổi với bác sĩ, tư vấn biện pháp giải quyết.
 
Kết quả đơn giản là  bắt đầu từ ăn uống.
 
Lúc cần tiết chế cũng nên tiết chế.
 
Ngày hôm  Chu Phù   bàn  phối hợp , bữa trưa rõ ràng ít  một chút, nhịn   cảm thán với Trần Kỵ: “Thật  ngờ,  cũng  ngày hôm nay.”
 
Có lẽ là trong  thời gian  phóng túng quá mức, bỗng nhiên bắt đầu kiểm soát lượng ăn ban đêm ngày đầu tiên, Chu Phù hiếm khi   ngủ .
 
Vốn  buồn ngủ, cuối cùng   đói tỉnh.
 
Vì  để cho cô một  cô đơn, mấy tháng nay, thời gian  việc và nghỉ ngơi ban đêm của Trần Kỵ gần như điều chỉnh theo nhịp điệu đồng bộ với cô. Cô mệt nhọc,  liền lập tức buông chuyện  tay, trở về phòng ngủ chung với cô.
 
Giờ phút  cách thời gian ngủ  qua hơn một tiếng,  đàn ông ôm cô  lưng  nhắm mắt tiến  trạng thái ngủ, hô hấp  nặng.