Chu Phù  ban ngày  chăm sóc   cho chăm sóc quá mức, cô  thể  ngủ liền ngủ, nhưng    luôn luôn tỉnh táo canh giữ bên cạnh cô đợi lệnh, là  đều sẽ mệt mỏi, cho nên giờ phút  cô  đành lòng quấy rầy .
 
Suy nghĩ một chút, cô cẩn thận từng li từng tí từ trong lòng   ,  đó  dậy xuống giường rón rén   phòng ăn.
 
Đang  xem chạng vạng tối  thứ gì còn   thể hâm nóng để lót bụng .
 
Kết quả còn  kịp mở tủ lạnh, chợt  thấy phía  truyền đến tiếng bước chân xỏ dép lê của Trần Kỵ.
 
Chu Phù trong nháy mắt  tật giật .
 
Rõ ràng    kiểm soát ăn uống, cô còn   lời, lén lút chạy  ngoài ăn cơm.
 
Cô gái nhỏ cắn môi, cúi đầu    hổ ngẩng đầu  .
 
Trần Kỵ lập tức  tới  mặt cô, giọng  còn mang theo chút khàn khàn mới tỉnh, đưa tay xoa xoa gò má cô: “Sao  như ?”
 
Chu Phù cũng   lừa , cô hạ quyết tâm, ngoan ngoãn tự thú với : “Em  ngoài ăn vụng…”
 
“Ăn xong ?” Trần Kỵ hỏi.
 
Chu Phù lắc đầu: “Còn  thực hiện ,    bắt  .”
 
Người đàn ông kéo khóe môi, thản nhiên  : “Anh  từng  với em, em ở trong lòng  động một chút  cũng  thể  .”
 
Chu Phù: “…”
 
“Định ăn vụng cái gì?” Trần Kỵ thuận miệng hỏi.
 
“Được , hâm nóng bữa tối một chút, tạm  tạm .” Chu Phù thành thật  .
 
“Nào còn thừa,   tính toán tất cả,  tươi chắc chắc sẽ  giữ .” Ngón tay Trần Kỵ móc  cằm cô, thoáng nâng lên,  cho cô  về phía , “Đói bụng  ăn cái gì   gọi ?”
 
Chu Phù phồng má: “Không     kiểm soát  lượng … hơn nữa em thấy  đang ngủ say.”
 
“Anh nỡ  em đói thật ?” Trần Kỵ xoa xoa đỉnh đầu cô, “Đến phòng ăn  chờ,   cho em.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-318.html.]
“Ồ…”
 
Giống như lo lắng Chu Phù đói bụng khó chịu, động tác của Trần Kỵ  nhanh,  tới mấy phút  bưng chén hoành thánh nóng hổi , thuận tay còn giúp cô  một đĩa trứng ốp la nước sốt mà ngày thường cô thích ăn nhất.
 
Chu Phù  ngửi thấy mùi thơm quen thuộc liền thèm, háo hức chờ đợi. Sau khi lấy  muỗng cô vội vàng ăn hai miếng, suýt nữa thì  bỏng.
 
“Chậm một chút,   giành với em.” Trần Kỵ liếc  bộ dạng  của cô, trong lòng  hiểu   hụt hẫng.
 
Sau khi vui vẻ ăn xong hai viên hoành thánh, Chu Phù mới ngước mắt  Trần Kỵ  mặt, trong lòng ít nhiều cũng  chút áy náy: “Em   phiền  nữa , hại   thể nghỉ ngơi thật …”
 
Trần Kỵ  lên tiếng, cứ như  lẳng lặng  cô ăn.
 
“Em  thật sự phiền phức ?” Chu Phù rũ mắt  chén, “Em   kiểm soát thích hợp, nhưng  cẩn thận đói bụng, ngày mai em cam đoan  thêm cơm nữa.”
 
“Muốn em  xin  cái gì?” Người đàn ông trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng , “Em  ngốc , nỗi khổ mang thai đều là do một  em chịu,  hầu hạ em thì  chứ?”
 
Trần Kỵ hiếm khi nghiêm túc, giọng  thần thái cũng  còn cà lơ phất phơ như ngày thường, thậm chí còn mơ hồ lộ  chút… tự trách?
 
Một giây , bàn tay  đàn ông khẽ vuốt lên gương mặt cô gái nhỏ, trong giọng  tràn đầy đau lòng: “Để em chịu đói.”
 
“Hả?” Chu Phù ngơ ngác ngước mắt, cái muỗng vẫn treo ở chỗ cũ, khó hiểu  về phía .
 
Chỉ thấy Trần Kỵ kéo khóe môi, bất đắc dĩ tự giễu : “Anh cũng là  đầu tiên chăm sóc phụ nữ  thai,   kỹ năng để đối phó với nó…”
 
“Anh xin , cục cưng.”
 
Bởi vì trong  thời gian Chu Phù  con, vẫn   quá nhiều phản ứng  , ngoại trừ ngày càng êm dịu , còn  đều   gì khác biệt quá lớn so với  , ảnh hưởng đối với cuộc sống hàng ngày cũng    lớn, cho nên khi cô đưa  ý kiến  trong lúc  đến công ty báo cáo và   như thường lệ, Trần Kỵ cũng   ý kiến phản đối gì.
 
Tất cả đều vui vẻ với cô, mặc cho cô tự do.
 
 từ  khi Trần Kỵ bảo Lý Thuận đem mấy thùng kem cướp  từ trong tủ lạnh mang đến công ty chia cho  , chuyện Chu Phù  con cũng   đều .
 
Lúc  Chu Phù ở trong công ty vẫn nhỏ tuổi nhất, tính cách  dịu dàng, thói quen giúp   việc thiện, quan hệ với các đồng nghiệp đều tương đối khá.
 
Không chỉ  Trần Kỵ thiên vị cô, tất cả   cũng vô cùng quan tâm cô.
 
Sau khi lão Dư và Phương Hân  chuyện , lượng công việc sắp xếp cho cô cũng giảm bớt, hơn nữa còn là trải qua suy nghĩ cẩn thận,   để cho cô nhàn rỗi   việc gì , cũng sẽ  để cho cô bận rộn đến mức cần ở  tăng ca.