Một bên tay một bộ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay em mặc màu gì?”
Lúc đầu óc Chu Phù vẫn xoay chuyển , lắc đầu , để tùy tiện chọn.
Trần Kỵ quấy rầy cô nữa, tiện tay để cho cô một chiếc áo khoác lông màu đỏ rượu, còn thì trở phòng đồ, chọn một chiếc cà vạt cùng màu.
Lúc , Chu Phù ngây ngốc ôm chăn dậy.
Trần Kỵ như thật cầm cà vạt tới bên giường, cúi đến mặt cô: “Thắt cà vạt cho .”
Chu Phù nhất thời còn kịp phản ứng, trắng : “Không tự thắt ?”
Lúc cô thắt là do chính tay dạy.
Trần Kỵ trả lời một đằng: “Hôm nay cục quy hoạch một chuyến.”
Chu Phù còn hiểu, chỉ chớp mắt: “Dạ.”
Cô rằng bình thường chỉ thể đến những nơi tương đối chính thức như thế , mới thể âu phục giày da, đây là cô mới dọn bao lâu liền hiểu thói quen nhỏ thuộc về .
Trần Kỵ khẽ thở dài một , nghiến chặt hàm răng, đưa tay véo má trái cô, trong giọng mang theo chút ấu trĩ tự nhiên: “Lúc trở về, trong nhóm kết nối dự án , mấy ngốc nghếch khoe khoang ngừng.”
“Khoe cái gì ?” Chu Phù hiểu, cô thật sự nghĩ , Trần Kỵ quá vượt trội so với thường về mặt, một đàn ông hầu như cái gì cũng , rốt cuộc là thần thánh phương nào thể ở mặt vốn liếng và sức mạnh để khoe khoang như thế.
Trần Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Vô tình cố ý lấy tay kéo cà vạt méo mó, đó giả vờ xin một câu thật ngại quá, cà vạt vợ trong nhà thắt thuần thục lắm, chê .”
“Bọn họ vợ ?” Trong giọng của Trần Kỵ mang theo chút khinh thường, “Khinh thường ai chứ?”
Lúc Chu Phù thật sự nhịn tiếng: “Trần Kỵ, trưởng thành ?”
Tại ngay cả chuyện quan trọng cũng ganh đua so sánh thế!
Người đàn ông liền nhướng mày, nắm cằm cô gái nhỏ, trong giọng mang theo uy hiếp: “Thế nào? Mới mấy tháng chạm em, vợ bắt đầu nghi ngờ trưởng thành ? Có cần bây giờ lập tức cho vợ nhớ , rốt cuộc trưởng thành ?”
Chu Phù bóp ch/ết trái tim của , rõ ràng cô mang thai con của , nhưng vẫn dễ hổ như cũ: “Trần Kỵ! Chú ý dưỡng thai.”
Cô lôi đứa bé để chuyển chủ đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-320.html.]
Nào đàn ông mặt thèm để ý, thuận miệng : “Vô dụng thôi.”
Chu Phù chỉ cái gì: “?”
“Ông đây cho gen , em chú ý dưỡng thai thế nào, tên cũng khá hơn chút nào , ngoài hỗn như thôi.”
Chu Phù: “…”
“Nhận thức của em về bản cũng sâu sắc đấy.”
Trần Kỵ cà lơ phất phơ kéo miệng một tiếng.
Hai nhàm chán qua một hồi, Chu Phù vẫn đưa tay thắt cà vạt cho , thuận ý .
Đến thời gian Trần Kỵ ngoài, Chu Phù còn ý định lên. Người đàn ông khi vẫn như thường ngày, quan tâm dặn dò cô nhớ ăn bữa sáng bàn đến công ty, đường chú ý an , chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho .
Chu Phù vài tiếng, xuống chui trong chăn.
Lười biếng ở chừng mười phút , rốt cuộc cô cũng cam lòng dậy xuống giường rửa mặt.
Trên bàn rửa mặt, Trần Kỵ múc nước súc miệng và vắt kem đánh răng cho cô.
Ann chăm sóc cô quả thật chu đáo, hầu như là chuyện thể nghĩ đến đều hy vọng thể cô gói ghém.
Có một buổi sáng, Hứa Tư Điềm đến nhà tìm Chu Phù, trong lúc vô tình thấy bàn chải đánh răng vắt sẵn kem đánh răng bàn rửa mặt, ngoài miệng lập tức chậc chậc ngừng: “Trần Kỵ coi ba tuổi ?”
Chu Phù chứa bọt biển ngượng ngùng nở nụ .
Hứa Tư Điềm suy nghĩ một chút, mở miệng phủ định cách của : “Không, cũng chỉ đối với như thôi. Tớ đoán chừng chờ con nhà sinh , cho dù chỉ một tuổi, chừng cũng sẽ trực tiếp với thằng nhóc là một tuổi , còn tự nặn kem đánh răng ? Nếu con cách nặn thì đừng đánh răng nữa.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù đánh răng, nhớ những chuyện thú vị xảy hằng ngày. Trong lúc vô tình liếc tấm gương to như mặt, cô mới phát hiện khóe môi của dường như vẫn luôn giương lên.
Hứa Tư Điềm từng qua, bởi vì cô sự thiên vị mạnh mẽ nhất, mới thể lúc nào là đến phát từ nội tâm, kiêng nể gì.
Cuộc họp bên cục quy hoạch liên tiếp mở cả buổi sáng ngừng.