Chu Phù  cho Trần Kỵ  khắp nơi hai bên mệt nhọc, cô   cùng Phương Hân  ngoài đổi khẩu vị, buổi trưa  ăn cơm  ,  cũng  cần bớt chút thời gian chạy về một chuyến.
 
Cơm trưa trôi qua, Chu Phù cũng lười về nhà. Sau khi cùng Phương Hân và Đơn Đình Đình trở  công ty, cô liền  phòng  việc của Trần Kỵ  mặt   quang minh chính đại, chuẩn   phòng nghỉ bên trong ngủ một lát.
 
Cô bây giờ ngủ  nhanh, chỉ  điều giấc ngủ hôm nay   yên  như .
 
Trong lúc mơ mơ màng màng, những giấc mơ cứ đến.
 
Hơn nửa tiếng , Chu Phù nhíu mày tỉnh .
 
Tay tìm kiếm  gối,  khi sờ  điện thoại, cô vội vàng gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
 
Bên cục quy hoạch, một cuộc họp kéo dài một buổi sáng  mới nghỉ ngơi giữa giờ. Một phòng cao tầng, tất cả đều tại chỗ đợi lệnh, chỉ đơn giản uống hai ngụm ,  một  rời .
 
Trần Kỵ lười biếng dựa  lưng ghế, ngón tay thon dài cài cà vạt, vô tình  cố ý mà kéo kéo.
 
Thấy  xung quanh   phản ứng gì, nửa phút ,  lười biếng kéo một hồi.
 
Lần  rốt cuộc hấp dẫn ánh mắt mấy  cách đó  xa, một  trong đó  cẩn thận mở miệng  về phía  hô một câu “Tổng giám đốc Trần”, còn  kịp  hết lời, chợt  thấy Trần Kỵ lập tức tiếp lời, ý tứ khoe khoang giữa những hàng chữ của  đàn ông giấu cũng giấu  , ngữ khí hết   tới  khác vẫn  thể duy trì vẻ thờ ơ : “À,   cà vạt ? Là, buổi sáng thức dậy, vợ trong nhà nhất định  thắt cho , chê  .”
 
“…” Đối phương há miệng, vài giây  mới cẩn thận hỏi:” Tổng giám đốc Trần,  xem cuộc họp của chúng   nên tiếp tục .”
 
“…” Trần Kỵ nhướng mí mắt, mặt  biếu cảm , “Sắp xếp nhóm tiếp theo bắt đầu.”
 
“Vâng, Tổng giám đốc Trần.”
 
Khi nhận  điện thoại của Chu Phù,  vặn là mấy phút  khi hội nghị bắt đầu.
 
Khi chuông điện thoại của Chu Phù vang lên,  báo cáo đột nhiên im bặt.
 
Tiếng chuông  là do Chu Phù một ngày nào đó tâm huyết dâng trào ôm điện thoại của Trần Kỵ cài đặt cho , quá đáng yêu, là loại cô gái nhỏ như cô sẽ thích, nhưng giờ phút  trong phòng họp nghiêm túc tịch mịch , cùng vẻ mặt tổng giám đốc công ty xây dựng Phù Trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo dính dáng đến quan hệ, liền  vẻ vô cùng sợ hãi.
 
Các lãnh đạo cấp cao ở đây vốn tưởng rằng, hội nghị nghiêm túc như  bỗng nhiên  điện thoại bất chợt cắt đứt, ít nhiều sẽ khiến Trần Kỵ  chút phản cảm.
 
Dù    đều , ông lớn trong nghề  cũng   là  tính tình   kiên nhẫn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-321.html.]
Nào ngờ Trần Kỵ  chỉ   phiền chán mà cúp máy, thậm chí còn lo lắng đối phương chờ quá lâu,  mặt nhiều  như ,   chút do dự liền nhận máy.
 
Đầu bên  điện thoại mơ hồ truyền đến một giọng nữ,  dường như còn  yếu ớt: “A Kỵ, em  mới ngủ trưa gặp ác mộng…”
 
Trên bục giảng chính,  báo cáo nơm nớp lo sợ  lặng tại chỗ,    nên tiếp tục báo cáo  ,  rối rắm    thấy Trần Kỵ mở miệng ấm áp hỏi: “Em mơ thấy cái gì?”
 
Chu Phù căng thẳng : “Mơ thấy thằng bé   khi sinh  là một   quá nhiều, bởi vì  quá nhiều nên   nhiều nhà trẻ ném …”
 
Trần Kỵ nhịn     tiếng, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Sẽ  , giấc mơ và hiện thực đều trái ngược.”
 
Chu Phù “Dạ” một tiếng,  đợi tâm tình căng thẳng thả lỏng xuống, âm điệu  cao thêm mấy độ: “Vậy sẽ  … sinh  một  câm chứ…!”
 
Đại khái là bởi vì chấn động  quá mức mãnh liệt, Chu Phù thậm chí cảm thấy bụng cũng đột nhiên đau.
 
Trần Kỵ  liên tưởng  thể tưởng tượng nổi  của cô chọc cho dở  dở , khóe môi đang cong lên, chợt  thấy tiếng  của Chu Phù bên  trở nên  đúng lắm: “A Kỵ…”
 
Âm cuối kéo dài, từ sợ hãi biến thành bất lực.
 
Lông mày Trần Kỵ nhíu , sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Làm  ?”
 
“Bụng em  đau… Có   câm nhỏ  chuẩn   …”
 
Dường như  đàn ông trong nháy mắt liền từ  ghế  lên,   nhiều lời cũng   đầu    ngoài phòng họp.
 
Một phòng cao tầng hai mặt  .
 
Có  hỏi: “Cái , cái  còn mở ?”
 
Có  đáp: “Vậy  xem Tổng giám đốc Trần  về .”
 
“Không       qua ,   ở Phù Trầm  bao giờ  điện thoại trong cuộc họp, bản   , cũng  cho  khác , tình huống  chỉ  một khả năng.”
 
“Cái gì?”
 
“Điện thoại là vợ Tổng giám đốc Trần gọi tới.”
 
Một vị lãnh đạo bên cạnh  lắc đầu : “Vậy giải tán  , sợ là các   , Tổng giám đốc Trần lấy bà xã   bà cô nhỏ hầu hạ, phỏng chừng trong chốc lát sẽ  trở .”