“Cục cưng, hít thở sâu, đừng căng thẳng,   gì lớn . Bác sĩ đang  đường đến,  cũng sẽ đến ngay.”
 
“Phương Hân   với em ?”
 
Chu Phù cố gắng ngước mắt lên, ánh mắt căng thẳng uất ức  về phía cô ,  đó nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ…”
 
Trần Kỵ thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Không sợ, ngoan, điện thoại vẫn luôn kết nối,   chuyện với em.”
 
Chu Phù bĩu môi ôm bụng: “A…”
 
Trần Kỵ  tính tình cô, thử khơi mào các loại đề tài để hấp dẫn và chuyển sự chú ý của Chu Phù.
 
Phương Hân ở bên cạnh cô gái nhỏ. Trong vòng vài phút ngắn ngủi   lời Trần Kỵ  , thậm chí so với mấy năm cô  công ty còn nhiều hơn  ít.
 
Cô bỗng nhiên ngộ  câu châm ngôn tình cảm .
 
Người đàn ông  thực sự   cách  chuyện để dỗ phụ nữ vui vẻ, đơn giản  xem    thích  ,  nguyện ý  .
 
Cũng   là biện pháp một tay Trần Kỵ chuyển sự chú ý  tác dụng  là cái khác, cảm giác đau đớn trong bụng Chu Phù dần dần yếu bớt,     bỗng nhiên khó chịu thở   , cảm giác căng thẳng buông lỏng xuống, đầu óc cũng tỉnh táo  ít.
 
Phương Hân tỉ mỉ quan sát vẻ mặt và phản ứng của cô, thấy thế, vội hỏi: “Bây giờ em  khỏe ?”
 
Chu Phù nghiêng đầu  cô , gật đầu, ngay cả  chuyện cũng  năng lượng hơn  nhiều: “Dạ, hình như  còn đau nữa ạ.”
 
Trên mặt Phương Hân cuối cùng cũng nở nụ : “Thật  quá,  chắc là   chuyện gì .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-323.html.]
Tiếng đối thoại của hai  rõ ràng thông qua điện thoại truyền tới lỗ tai Trần Kỵ,  đàn ông thở phào nhẹ nhõm thật sâu, bàn tay to nắm tay lái siết chặt   buông , khớp xương trắng bệch một  nữa khôi phục màu máu, bọc vô lăng   nắm chặt đến mức  lõm xuống.
 
Bác sĩ tới  nhanh,  tới năm phút đồng hồ, trong phòng  việc   đầy .
 
Ngay cả Lục Thiên Sơn cũng ở trong đó.
 
Rõ ràng mấy phút , khi nhận  điện thoại của con trai gọi tới, ông   tất dự án với đối tác, chỉ chờ ký tên và bắt tay.
 
Nào ngờ điện thoại  chuyển ,  khi Trần Kỵ  xong hai ba câu về sự việc, trợ lý trơ mắt  chủ tịch hơn năm mươi tuổi  lạnh lùng mất  phong độ lão luyện. Ông  dậy rời , hạng mục mấy chục tỷ  mặc kệ thì mặc kệ.
 
Chu Phù im lặng  ở giữa giường lớn trong phòng nghỉ, đối mặt với một phòng , ít nhiều còn  chút  hổ.
 
Lúc  cô   còn khó chịu nữa, liền bắt đầu cảm thấy       chút chuyện bé xé  to , hại    một chuyến tay .
 
Sau khi cô  rõ tình huống đơn giản, mấy chuyên gia vẫn nhanh chóng lắp ráp xong dụng cụ mang đến, tiến hành một  điều tra cần thiết ngay tại chỗ.
 
Sự tình liên quan đến “ câm nhỏ” trong bụng, Chu Phù cũng  từ chối,  lời tùy ý các bác sĩ sắp xếp. Cô ngoan ngoãn tiến hành phối hợp với các loại kiểm tra, trong lúc đó vẫn duy trì sự thành thục bình tĩnh mà  trưởng thành nên .
 
Sau khi kiểm tra xong  bộ, các chuyên gia cầm  liệu  khỏi phòng nghỉ, tụ tập  bàn hội nghị nhỏ trong phòng  việc của Trần Kỵ phân tích tình huống của Chu Phù.
 
Trần Kỵ lúc  trở  công ty.
 
Dưới chân  đàn ông nổi gió   tầng lầu của bộ phận thiết kế. Khi  ngang qua một nhóm bác sĩ đông đúc tại bàn hội nghị của văn phòng, ngay cả chào hỏi cũng   thời gian chào một tiếng,  lập tức   bên trong phòng nghỉ.
 
Chu Phù giờ phút   mới  xong kiểm tra, im lặng dựa  đầu giường, ấm áp nhỏ nhẹ trò chuyện với Phương Hân. Cảm xúc dường như điều chỉnh cũng  tệ lắm,  còn căng thẳng và bối rối như lúc .
 
 mà trong nháy mắt Trần Kỵ mở cửa   giường cô, tiếng  chuyện của cô gái nhỏ đột nhiên dừng , khóe môi  cong lên độ cong cứng , động tác ngước mắt vô cùng chậm chạp.