Đợi khuôn mặt quen thuộc của đàn ông đập mắt một nữa, Chu Phù rốt cuộc nhịn đỏ mắt, mũi chua xót, trưởng thành và bình tĩnh cái gì chứ. Dường như trong khoảnh khắc quên ngay lập tức, cô tại uất ức và bối rối mới đè xuống, đến mặt Trần Kỵ liền lập tức chỗ che giấu.
Giờ phút Chu Phù cũng mặc kệ Phương Hân ở bên cạnh , cô hề nghĩ ngợi liền giơ hai tay từ trong chăn , đáng thương vươn về phía Trần Kỵ. Đôi môi hồng hàm răng cắn đến tái nhợt, một lát buông , nhanh khôi phục màu m.á.u đỏ tươi: “Ôm…”
Trần Kỵ nhiều lời cúi xuống, bàn tay to xuyên qua khe hở giữa thắt lưng và chăn của cô, đưa trong lồng n.g.ự.c rộng lớn của .
Giữa hai mặc dù cách một cái bụng lớn nhỏ, nhưng vẫn phù hợp như cũ.
Giây tiếp theo hai má Chu Phù vùi trong n.g.ự.c , cuối cùng trong mũi ngửi mùi quen thuộc đến thể quen thuộc hơn , khiến cô vô cùng tin tưởng và cảm giác an , mùi hương độc quyền thuộc về Trần Kỵ.
Cảm giác uất ức lúc bộc phát, nước mắt lúc kiểm soát trào , một giọt tiếp một giọt ngừng rơi xuống.
Tiếng huhu nức nở rầu rĩ từ trong lòng đàn ông truyền : “Cuối cùng cũng tới, hù c.h.ế.t em, em tưởng rằng sắp xảy chuyện…”
Lòng bàn tay ấm áp của Trần Kỵ dán gáy cô gái nhỏ, đầu tiên là siết chặt, đó giống như lo lắng sức lực quá mạnh sẽ đau cô, buông lỏng một chút sức, bàn tay to đón lấy, chậm rãi vu/ốt ve mái tóc mềm mại của cô gái.
Một lát , Trần Kỵ đè thấp một chút, tầm mắt đặt ngang tầm với Chu Phù, đôi môi mỏng lạnh tiến tới trán trơn bóng của cô gái nhỏ. Đầu tiên là dịu dàng dán lên da thịt mềm mại của cô, mang theo bất kỳ sắc thái tình d/ục nào hôn một cái, đó hôn môi mật dần dần xuống, thuận theo lông mi còn đọng nước mắt nhẹ nhàng run rẩy của cô, chậm rãi tới đuôi mắt.
Chu Phù nhắm mắt theo bản năng, cố gắng kiềm nước mắt một nữa từ hốc mắt chảy xuống gò má.
Vết nước hiện ánh sáng yếu ớt.
Người đàn ông cứ như ở mặt ngoài, hề kiêng dè mà hôn từng chút nước mắt của cô gái.
Giây lát, cuối cùng Trần Kỵ cũng mở miệng, giọng chút trầm, nhưng vẫn mang theo thứ gì đó chỉ thuộc về Chu Phù, cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ, trở , còn cái gì đáng sợ chứ?”
“Có với em rằng mặc kệ gặp chuyện gì, đều thể giải quyết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-324.html.]
“Yên tâm tin tưởng là , đúng ?”
Chu Phù gật đầu.
Thật cô hiểu đạo lý , sức khỏe của cô, cô ít nhiều cũng rõ ràng tình trạng, cho dù là muộn màng.
Thêm thái độ của các bác sĩ khi kiểm tra cho cô, cô cũng thấy, nghiêm khắt nhưng nghiêm trọng, lúc cô liền cũng vấn đề quá lớn.
Cho nên khi xong tất cả kiểm tra, cô đều thể duy trì tâm tình khá định, thản nhiên tiếp nhận và phối hợp.
trong nháy mắt thấy Trần Kỵ, cô liền nhịn rơi nước mắt.
Chu Phù suy nghĩ một chút, lúc nhướng mi, hốc mắt đỏ lên còn rút . Tấy , trái tim Trần Kỵ mềm nhũn một mảng lớn.
“A Kỵ, lúc em kiểm tra, thật thì trưởng thành và định.” Cô về phía Phương Hân, “Không tin hỏi chị Hân Hân , khi đó một giọt nước mắt em cũng rơi…”
Phương Hân sửng sốt, bất chợt thấy tên của , vội phục hồi tinh thần , hổ gật gật đầu đó lập tức lui ngoài, trả thế giới của hai cho vợ chồng son sến súa khiếp sợ mắt.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Trần Kỵ dừng phụ nữ nhỏ thuộc về giường , , thản nhiên một tiếng: “Ngoan như ?”
Chu Phù phồng má, yếu ớt trừng một cái: “Đều tại .”
“Trách ? Trách cái gì?” Trần Kỵ thuận thế xuống bên giường, để cho cô thể vặn tựa n.g.ự.c , đầu ngón tay giống như trêu chọc bạn nhỏ, nhéo cằm cô gái nhỏ, “Trách chiều hư em ?”
Chu Phù phản bác, xem như ngầm thừa nhận, suy nghĩ một chút : “Dù … tự tự chịu…”
Trần Kỵ cúi đầu véo má cô: “Được, chút tính tình nhỏ nhen của em, còn vui vẻ chịu đựng.”