Phương Hân nhịn  nhún vai: “Không  cách nào, tới nhiều bác sĩ như , các cô  chắc chắn sẽ hỏi, đơn giản là chị  bức cung.”
 
Chu Phù  hổ đến mức hai má đều đỏ lên.
 
Đơn Đình Đình cũng mặc kệ như ,  khá đàng hoàng : “Cuối cùng tớ cũng  vì  lúc  sửa bản vẽ, chỉ  Chúc Chúc   sếp mắng  .”
 
Lý Thuận giống như một tên ngốc, tò mò  thể chờ đợi  hỏi tiếp: “Vì   vì  ?”
 
“Cậu  ngốc ?” Trong nháy mắt Đơn Đình Đình  vẻ  hiểu , phân tích đạo lý rõ ràng cho Lý Thuận, “Mắng , sếp trở về   tự dỗ .”
 
Đan Đình Đình  xong, liền phát điên, ôm lấy Chu Phù: “Ôm,  ,  đó dỗ dành.”
 
Người trong phòng  việc  nghiêng ngả.
 
Lão Dư : “Đánh c.h.ế.t  cũng  ngờ, sếp! Vậy mà! Có thể! Dịu dàng như ! Vậy mà   còn  thể dỗ ! Rõ ràng   chỉ bảo chúng  cút xa một chút.”
 
Chu Phù: “…”
 
Lớp , cô thấy là   cách nào học .
 
Khoảng thời gian  bộ phận thiết kế  vài  mới, tuy  tuổi tác  kém Chu Phù nhiều lắm, nhưng dù  Chu Phù cũng  việc một hai năm, kinh nghiệm và kiến thức đều phong phú hơn bọn họ.
 
Lão Dư và Phương Hân lo lắng đến Chu Phù hiện giờ tháng  lớn, tiếp theo nếu theo dõi các dự án  nhịp độ nhanh, lo lắng chịu  nổi,  xuất hiện tình huống đột phát như  , cho nên thương lượng với cô là hướng dẫn  mới .
 
Nội dung công việc cụ thể đơn giản là sắp xếp công việc giai đoạn đầu cho những  mới, thuận tiện hỗ trợ sửa chữa và chỉ đạo bản vẽ thi công.
 
Những việc  lúc  Chu Phù mới  công ty  thực tập sinh, đều thấy Phương Hân  qua, coi như  đầu mối  kinh nghiệm, lão Dư và Phương Hân nhắc tới cô liền đồng ý.
 
Dù  chuyện  , chính cô cũng sợ  nhẹ,  cần  tranh giành một tháng ngắn ngủi cuối cùng  để chứng minh giá trị cuộc sống, thằng nhóc trong bụng cũng quan trọng như .
 
Dường như là bởi vì  đó  từng xảy  ví dụ như Chu Gia Hân,  khi Phù Trầm tuyển  mới, đối với tính cách và phẩm hạnh càng thêm coi trọng. Sau khi vượt qua kiểm tra thi , bên HR còn  thể tiến hành điều chỉnh nghiêm ngặt, cho nên ở chung vài ngày ngắn ngủi, bầu  khí   đều vô cùng hòa hợp.
 
Thêm nữa mấy  cũng xấp xỉ tuổi Chu Phù, giao tiếp nhanh chóng  còn ràng buộc.
 
Người mới  thể mãi là  mới,  Phù Trầm  thể ở  lâu dài, ở giai đoạn , đại hội sẽ giao phó những nhiệm vụ quan trọng, là giai đoạn đầu thực tập để định hình phong cách và nề nếp, Trần Kỵ ít nhiều cũng sẽ mất thời gian kiểm tra.
 
Bình thường hai tuần sẽ thống nhất xem bản vẽ luyện tập của   một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-326.html.]
 
 ngoại trừ trình độ năng lực đáng kinh ngạc của Trần Kỵ thì  ít  khó tiếp cận, tính tình kém và thiếu kiên nhẫn, những bình luận  cũng  lan truyền rộng rãi trong ngành.
 
Một nhóm thực tập sinh mới   sáng thứ sáu   giao bản vẽ cho Trần Kỵ xem qua, mà   Chu Phù tính tình  dễ  chuyện, họ đều lo lắng  thời hạn.
 
Tên Lý Thuận  xa  còn vui vẻ khi  gặp họa mà thêm mắm dặm muối cho bọn họ: “Hãy cẩn thận, tính tình sếp  kém,  đầu tiên chúng  sửa bản vẽ,  bộ bản vẽ đều  sếp xé,  chỉ xé thành từng cục đập  đầu, mà còn bảo chúng  ăn hết cục giấy!”
 
Thực tập sinh Tiểu Lý kinh ngạc mở to mắt: “Thật  giả .”
 
Đơn Đình Đình cũng  phụ họa: “Đương nhiên là thật, chúng  ăn no quá .”
 
Chu Phù buồn : “…”
 
Một đám  càng  càng run sợ, đợi đến khi bản vẽ  in   bộ,  ai dám dẫn đầu giao đến phòng  việc.
 
Mấy  hai mặt  , ánh mắt mỗi  đều đang thoái thác.
 
Chu Phù  dậy   phòng  rót chén sữa chua trở về, thấy   vẫn như cũ   động tĩnh, cô dứt khoát  mở miệng : “Như  ,     mang  nhé?”
 
Nghe , ánh mắt   đều sáng lên,  Chu Phù như  cọng rơm cứu mạng: “Chúc Chúc! Sau  chúng  nhất định sẽ kính trọng cô.”
 
Chu Phù: “…”
 
Mối quan hệ giữa Chu Phù và Trần Kỵ, nhóm thực tập sinh  tạm thời còn  , đợi cô xếp gọn bản vẽ thu   đưa đến phòng  việc của Trần Kỵ, nhóm  mới rốt cuộc bắt đầu cảm thán.
 
“May mà  Chúc Chúc! Chúng   thể sống yên bình, tất cả là vì cô  mang gánh nặng cho chúng !”
 
“Cô  trông như  sợ sếp chút nào.”
 
Đơn Đình Đình che môi  trộm,   lặng lẽ  cho bọn họ  rằng sếp mà các  sợ cũng  nhường cô  phần nào, ở  mặt cô  ngay cả một câu nặng lời cũng  dám , ở  cũng  che chở dỗ dành, đau lòng giống như báu vật ,   cô   thể sợ chứ.
 
Có  bắt đầu áy náy: “Lỡ như  bản vẽ của chúng   nhiều chỗ sai, liên lụy khiến cô   mắng thì ?”
 
“Không thể nào? Cũng    của cô .”
 
“ của chúng  đều là cô  mang theo mà?”
 
Mọi  vội vàng  về phía Đơn Đình Đình.