Trần Kỵ rốt cuộc  nỡ  chuyện gì khác  với cô trong thời kỳ đặc biệt .
 
Anh  rõ sức khỏe cô  , cho dù lúc  thời gian mang thai phản ứng  lớn, đại đa  thời gian đều  thể ăn  thể ngủ yên ,   quá nhiều phản ứng , Trần Kỵ cũng   vì thỏa mãn d/ục vọng cá nhất mà để cho Chu Phù mạo hiểm.
 
Cho nên ngoài miệng  khi đỡ ghiền,  liền    càn tiến thêm một bước.
 
Người đàn ông  từ  khi ăn mặn, từ  đến nay thích  voi đòi tiên,  bao giờ hứng thú còn dễ dàng buông tha cô. Giờ phút  động tác   trật tự  tay bỗng nhiên tém , Chu Phù còn  chút kinh ngạc, mở mắt  về phía .
 
Trần Kỵ  thấy ánh mắt và biểu cảm  của cô, nụ  mang theo chút  xa: “Làm gì? Cảm thấy  đủ, còn  quyến rũ  ?”
 
“…”
 
Chu Phù siết chặt nắm đ.ấ.m đập thẳng  n.g.ự.c , nhưng ánh mắt khó tin vẫn   đổi.
 
Trần Kỵ  cô đang suy nghĩ gì, khẽ  một tiếng tự giễu : “Yên tâm , em mang thai cục cưng,    còn  gan  chuyện  chứ? Anh cũng   là cầm thú.”
 
Lúc  Chu Phù   bắt nạt thê thảm,  ít  âm thầm dùng cái từ  mắng qua , giờ phút     như , nhất thời nhanh mồm, bật miệng thốt  : “Anh   ?”
 
“?”
 
Đuôi lông mày Trần Kỵ lập tức nhướng lên, đầu lưỡi lưu manh chống lên má,  suýt chút nữa  cô  tức chết: “Nếu  thật sự là cầm thú, tám chín tháng nay em còn  thể yên tâm sinh con ? Đã sớm     đ/è xuống  bao nhiêu  .”
 
Chu Phù: “…”
 
Con  Trần Kỵ  từ  đến nay như ,  chuyện mặn chay  kiêng dè, bao nhiêu từ ngữ mang màu sắc đều  thể    nghiêm túc, mặt  đỏ tim  đập.
 
Chu Phù nhớ  bộ dạng   của , cuối cùng vẫn nhịn   nhỏ giọng hỏi: “Vậy …  khó chịu ? Lâu như …”
 
Bàn tay to của Trần Kỵ đặt ở  đỉnh đầu cô  quá dịu dàng xoa hai cái: “Tám năm đều nhịn qua, mấy tháng  tính là cái gì?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-328.html.]
Chu Phù  thể  thừa nhận, những lời  khiến cô cảm động trong nháy mắt, chẳng qua cái miệng  của Trần Kỵ cũng   cô thất vọng, hốc mắt cô thậm chí còn  kịp cay cay,   thấy   tiếp: “Thế   đánh trả ? Tay trái chán  đổi tay , hai tay đều chán , còn  tay của em.”
 
Chu Phù: “…”
 
Cô  nên cảm động mù quáng.
 
Sau khi hai  ở trong phòng  việc  chán một hồi, Chu Phù từ     lên, Trần Kỵ thuận tay kéo vạt váy nhăn  chỉnh tề cho cô.
 
Chu Phù đưa tay chỉ  đống bản vẽ  bàn: “Các thực tập sinh vẽ bản vẽ thi công, em để ở đây,  nhớ xem nhé, em  đây.”
 
Ánh mắt Trần Kỵ  rời khỏi  cô: “Phải   ? Chưa tới một lúc mà.”
 
Trần Kỵ: “Thật  dời vị trí  việc của em sang đối diện .”
 
Người đàn ông chỉ  n.g.ự.c : “Nếu  trực tiếp  đây   cũng .”
 
Chu Phù   gì trừng mắt  ,  : “Làm việc cho , thời gian  việc đừng nghĩ lung tung.”
 
Trần Kỵ   cũng kéo khóe môi, thái độ trong nháy mắt đoan chính: “Đã nhận, lãnh đạo  thong thả.”
 
Chu Phù: “…”
 
Cuối tuần hôm nay, Chu Phù ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới rời giường, ăn xong bữa sáng  đó  phòng  đồ, kết quả ở bên trong đợi gần nửa tiếng cũng  thấy   .
 
Trần Kỵ vốn đang ở trong bếp  bánh ngọt ít đường  mới học  cho cô, kết quả hồi lâu   thấy tiếng bước chân cô  tới, cũng   thấy cô đùa với Cô Lỗ,   chút suy nghĩ liền lập tức buông đồ trong tay xuống, bước nhanh về phía phòng  đồ.
 
Sau khi đến phòng  đồ,  phát hiện Chu Phù cau mày, cúi đầu   sô pha nhỏ bên cạnh tủ thủy tinh, trong tay nắm chặt mấy chiếc váy phụ nữ  thai mà cô  mặc mấy  , mặt ủ mày chau sững sờ.
 
Thấy cô đang yên đang lành  ở đó, Trần Kỵ thoáng thở phào nhẹ nhõm,  đó   vài bước về hướng đó, lười biếng  xổm xuống  mặt cô, khẽ nâng cằm hỏi cô: “Ngẩn  cái gì  bà cô nhỏ.”
 
Chu Phù bĩu môi trừng  một cái,  đó giơ mấy cái váy trong tay lên,  lên tiếng.