Trần Kỵ thuận tay nhận lấy, lật qua , cẩn thận kiểm tra mấy , hỏi cô: “Váy    em?”
 
“Nhỏ quá…” Chu Phù   nổi, “Em  mới thử vài cái, tất cả cái  đều chật.”
 
Cô  xong, hai tay ở  bụng khoa tay múa chân một chút.
 
“Này    bình thường ?” Trần Kỵ  trấn an cô, “Thằng nhóc  đang ăn no và ngủ say, chắc chắn sẽ lớn nhanh.”
 
Đạo lý  Chu Phù cũng : “ mấy cái  mới mua mấy hôm  mà.”
 
Cái  lớn lên cũng quá nhanh…
 
Cô bất chợt   trong gương, suýt chút nữa  kịp phản ứng là , Chu Phù thuận miệng  một câu: “Khó trách   thể nhịn .”
 
Cái dạng , sợ là  cần nhịn, cô  chui rúc  sừng trâu  nhỏ bé.
 
Trần Kỵ   đầu tiên là sửng sốt,  khi phản ứng kịp ý tứ trong lời  của cô, bàn tay to vốn đang ôm eo cô véo má cô một cái, để cho cô  về phía ,  đó  vẻ hung dữ : “Lời   ý gì ?”
 
Chu Phù mím môi  lên tiếng.
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Ghét bỏ vợ của  đúng ?”
 
Chu Phù: “…”
 
“Cô từ   ? Cũng  gan ghét bỏ vợ , một cô gái xinh  như , cũng tới phiên cô    nọ ?” Thủ đoạn dỗ dành  của Trần Kỵ từ  đến nay đều  phong cách riêng.
 
Chu Phù  đây  từng vì  mặc  quần áo mà rầu rĩ, nhất thời  thích ứng , vốn dĩ còn  buồn bực, kết quả  một câu  nhẹ nhàng của  chọc , nắm đ.ấ.m nhỏ đánh ở  vai , cau mặt  mắng: “Anh  bệnh …”
 
Trần Kỵ nắm chặt nắm đ.ấ.m cô đập tới, dùng lòng bàn tay của  bao bọc lấy, cũng  nhẹ một tiếng: “Em thật sự cho rằng  dễ nhịn như  ?”
 
Chu Phù nhướng mi  .
 
“Mỗi tối em đều ôm  ngủ với gối, hơn nửa đêm  kiên trì  WC vài , em  cái rắm.” Trần Kỵ đối với việc  cực kỳ thẳng thắn,  tương đối trắng trợn.
 
Chu Phù: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-329.html.]
 
Anh tiếp tục : “Còn nữa, mỗi sáng em thức dậy, liền  cảm thấy tay mỏi ?”
 
Chu Phù sửng sốt,  đó bỗng nhiên mở to mắt.
 
“, chính là em nghĩ như , thế nào.” Thái độ của Trần Kỵ hợp tình hợp lý,    hổ quả thật   nào  thể địch.
 
Chu Phù: “…”
 
“Chỉ  , em còn  thể nghi ngờ sức hấp dẫn của  ?” Trần Kỵ véo cằm cô, “Vậy chi bằng trực tiếp nghi ngờ    .”
 
“…”
 
Chu Phù vẫn  nhịn  : “Anh cũng  cần hy sinh nhiều như  .”
 
“Không  là váy chật ? Cùng em  ngoài mua một tủ mới về.” Vẻ mặt Trần Kỵ vô cùng chảnh, “Nhà chúng    gì khác, tiền quản đủ.”
 
Chu Phù: “…”
 
Bản  cô cũng  quá để ý chuyện , chỉ là ở giai đoạn cuối của thai kỳ, tâm trạng của cô  chút bất . Trần Kỵ tới tới lui lui dỗ dành vài phút, tâm tình cô gái nhỏ liền  lên  nhanh: “Quên mất,  cần   cùng .”
 
Trần Kỵ: “?”
 
Chu Phù: “Vừa lúc em hẹn Hứa Tư Điềm, lát nữa bảo    chọn với em.”
 
Trần Kỵ đối với việc vị trí  bạn riêng của     cướp, ít nhiều vẫn  chút khó chịu: “Lục Minh Bạc    rằng cô    nước ngoài ? Sao còn rảnh tìm em  dạo phố chứ.”
 
Chu Phù: “Dạ, là bởi vì sắp  nước ngoài nên  mua chút đồ nên mang theo,   thường uống thuốc các loại, bên ngoài  thể mua  tiện như , thuận tiện đặt mua chút quần áo, một  cô   nước ngoài,  quen cuộc sống nơi đây, chắc chắn  chuẩn   những thứ  thể, ôi.”
 
“Được, hẹn gặp ở , lát nữa  đưa em qua.” Trần Kỵ như  điều suy nghĩ,  đó thuận miệng  một câu, “Đừng lo lắng, Lục Minh Bạc tuy ngu ngốc, nhưng  thể để cô  một   nước ngoài,    xin  nghỉ phép.”
 
Hứa Tư Điềm  Chu Phù hiện giờ bụng lớn    thuận tiện như , hơn nữa Trần Kỵ chắc chắn  yên tâm bà cô nhỏ của  với cô  chạy đến nơi quá xa, cho nên chu đáo chọn địa điểm ở khu thương mại cách nhà Chu Phù  xa.
 
Khi Trần Kỵ đưa Chu Phù vững vàng đến  mặt Hứa Tư Điềm, Hứa Tư Điềm còn đặc biệt : “Anh yên tâm , mượn bà cô nhỏ nhà  mấy tiếng, nhất định sẽ chăm sóc thật .”
 
Trần Kỵ gật đầu,  về phía Chu Phù: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho , kết thúc thì  cho  ,  tới đón em.”