Chờ xe của  đàn ông rời khỏi cửa trung tâm thương mại, Hứa Tư Điềm mới lắc đầu tấm tắc cảm thán: “Tớ áp lực  lớn nha,  là  tiên đếm xem   mấy sợi tóc ?”
 
Chu Phù: “?”
 
Hứa Tư Điềm  : “Tớ sợ lỡ như thiếu một sợi, Trần Kỵ  thể g.i.ế.c tớ mất.”
 
Chu Phù: “…”
 
Hai  chậm rãi  dạo trung tâm thương mại một lúc, Hứa Tư Điềm  thử quần áo,  thuận miệng : “Này,   xem, chờ ngày  sinh con, Trần Kỵ  thể cũng giống như trong tiểu thuyết chủ tịch ngang ngược mà tớ xem , sốt ruột  liều mạng với bác sĩ, há mồm  phá hủy bệnh viện,  cái gì mà  đỡ đẻ cho  thì sẽ để cho các bác sĩ chôn cùng.”
 
Chu Phù suýt chút nữa  cô chọc  chết: “Cậu suy nghĩ nhiều quá .”
 
“Thật đấy, khi còn bé tớ ở Kim Đường, nhưng    đánh  từ nhỏ đến lớn, với tính tình của Trần Kỵ thì phá bệnh viện gì gì đó, tớ cảm thấy    thể  .” Hứa Tư Điềm nghiêm túc.
 
Chu Phù cũng  chuyện với cô: “Chắc là  , bệnh viện chúng tớ đặt vẫn là nhà  .”
 
“Vậy  đúng lúc ?”
 
Chu Phù: “?”
 
Hứa Tư Điềm: “Phá thì cũng  cần bồi thường.”
 
Chu Phù bật : “…”
 
Liên tiếp  dạo đến hơn ba giờ chiều, Hứa Tư Điềm mua đồ  kém nhiều lắm, Chu Phù cũng chọn vài bộ váy phụ nữ  thai  kích thước thích hợp.
 
Hai  tùy ý tìm một quán ăn nhẹ  xuống nghỉ chân, lúc Chu Phù  gọi đồ uống, còn  Hứa Tư Điềm ngăn : “Không ,  cũng đừng hại tớ, chỉ  thể uống chút nước dưa leo thôi,  cho Trần Kỵ  tớ dẫn   uống mấy thứ , mạng nhỏ của tớ sẽ khó bảo .”
 
“…”
 
Chu Phù: “Cậu quản còn nghiêm hơn cả Trần Kỵ!”
 
Hơn nửa tiếng , Trần Kỵ tới cửa hàng đón , Hứa Tư Điềm chủ động  điều rút lui,  khi  còn thuận miệng  một câu: “Bàn giao  ,  thành nhiệm vụ viên mãn.”
 
Trần Kỵ thấy Chu Phù còn  ăn xong, lười biếng kéo ghế  xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn tiếp tục ăn với cô.
 
Chu Phù bắt đầu ăn, quai hàm phồng lên, giống như một con chuột hamster nhỏ. Người đàn ông nghiêng , một tay đặt lên má, cứ như   chằm chằm cô, khóe môi còn  mỉm , như là  thế nào cũng  đủ.
 
Chỉ là  lâu , động tác nhai thức ăn của Chu Phù bỗng nhiên dừng , tay cầm muỗng nhịn   siết chặt, động tác ngước mắt  về phía Trần Kỵ đều chậm chạp  gượng gạo.
 
Tầm mắt Trần Kỵ  từng rời khỏi  cô,  nhanh liền nhận   gì đó  đúng, đầu óc  hoạt động  nhanh,  lo lắng Chu Phù sợ hãi, cố gắng  chậm giọng , cố gắng thong dong bình tĩnh hỏi: “Có  cảm giác bắt đầu đau ?”
 
Vẻ mặt Chu Phù cứng đờ, nhẹ nhàng gật đầu.
 
“Đừng sợ,  ôm em về xe, bệnh viện ở gần đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-330.html.]
 
“Dạ…”
 
Đại khái là bởi vì   trải qua một  sợ hãi, thằng nhóc  so với ngày sinh dự tính  sớm hơn một tuần.
 
Khi Trần Kỵ ôm Chu Phù  bệnh viện, cô  thể cảm giác   cũng đang lo lắng.
 
Chỉ là   để cho cô nhận ,  cô an tâm.
 
Thậm chí, Trần Kỵ so với cô còn càng thêm sợ hãi.
 
Chỉ là điều khiến Chu Phù  ngờ là ngoại trừ Hứa Tư Điềm  “Phá bệnh viện” “Muốn bác sĩ chôn cùng”, Trần Kỵ cũng    một câu nào,  đàn ông luôn ngạo mạn lạnh lùng hiếm khi hạ thấp tư thế  chuyện với các bác sĩ.
 
Yêu cầu các bác sĩ chăm sóc cô, tất cả nhờ  .
 
Giống như lo lắng ảnh hưởng đến thao tác của bác sĩ,  bộ quá trình, tâm tình Trần Kỵ vững vàng bình tĩnh đến mức   một tia gợn sóng.
 
Chu Phù   bàn mổ, Trần Kỵ liền  quần áo bảo hộ y tế, ở bên cạnh cô từ đầu đến cuối.
 
Chu Phù đánh  đau, ngoại trừ ban đầu  đau, càng về  thật  cũng   cảm giác gì quá lớn.
 
 mà cô gái nhỏ  ngửa  dùng sức   về phía Trần Kỵ, chỉ thấy hốc mắt  đàn ông mắt thường  thể thấy , chậm rãi đỏ hoe.
 
Khi tiếng trẻ con  nỉ non vang vọng cả phòng phẫu thuật, Chu Phù thở phào nhẹ nhõm.
 
Trần Kỵ nắm tay cô, cơ bản là   tâm tư để ý đứa bé bên , một lòng một  chỉ nhớ thương Chu Phù,  tiến đến  mặt cô, nhịn   cúi  hôn lên khóe môi cô.
 
Chu Phù  mới dùng  ít sức lực, lúc  tiếng  cũng  rõ ràng lắm,  yếu ớt: “A Kỵ…”
 
“Ừm,  ở đây.”
 
Tay cô gái nhỏ đưa lên má ,   nắm chặt.
 
Chu Phù thản nhiên : “Có     ?”
 
Trần Kỵ  phủ nhận: “Ừm.”
 
Nụ  của Chu Phù càng sâu hơn: “Anh thật yếu ớt, mất mặt quá.”
 
“Ừm.”
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Thương Lục: Có  quản ông đây ?