Bà nội Tô Tú Thanh khi Chu Phù mang thai, vốn dĩ mỗi tháng từ Kim Đường đến Bắc Lâm một chuyến.
Mỗi đều mang theo ít đặc sản mà Chu Phù thích ăn ở Kim Đường.
Không ngờ tháng mới về Kim Đường hai ngày, nhận tin Chu Phù sinh sớm.
Tin tức là Lục Thiên Sơn gọi điện thoại cho bà.
Lục Thiên Sơn là cha ruột của Trần Kỵ, mà Tô Tú Thanh là của cha kế Trần Kỵ, theo lý mà quan hệ giữa hai hẳn khá hổ, nhưng cả hai đều là những sống khá thông suốt, quan tâm sâu sắc đối với thế hệ trẻ từ tận đáy lòng, cho nên tình huống như , hai liên hệ cũng mấy xa cách.
Bụng Chu Phù đau nhức, Trần Kỵ thuận tiện đưa cô đến bệnh viện định sẵn, một lòng chỉ hướng về cô, cơ bản là cách nào phân tâm bận tâm đến những chuyện khác, Tô Tú Thanh vẫn do Lục Thiên Sơn phái lái xe đến Kim Đường đón Bắc Lâm.
Lộ trình từ Kim Đường đến Bắc Lâm vẫn khá xa, khi bà nội đến bệnh viện bao lâu, trong phòng phẫu thuật liền truyền tin tức .
Mẹ con bình an.
Lục Thiên Sơn và Tô Tú Thanh canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm.
Nụ mặt cũng giấu , ngoài miệng càng ngừng “Thật quá” “Thật quá”, còn từ nào khác.
Hưng phấn qua , dường như hai đồng thanh hỏi y tá hỏi: “Tình hình của cô gái nhỏ thế nào ?”
Y tá thoáng sửng sốt, đáp: “Là bé trai, bé gái ạ.”
“Không .” Hai gần như đồng thời mở miệng, “Mẹ của bạn nhỏ thế nào? Quá trình vất vả lắm ?”
Tô Tú Thanh từng ở Kim Đường hơn nửa năm, hiểu về cô nhiều hơn Lục Thiên Sơn, ngoài vui vẻ nhịn lo lắng, với y tá: “Cô gái nhỏ nhà chúng yếu ớt lắm, từ đến nay sợ đau, cũng chuyện sinh con , con bé kiên trì chịu bao nhiêu đau khổ.”
Lục Thiên Sơn vội phụ họa : “ đúng đúng, chúng bây giờ thể xem ?”
Y tá lúc mới hiểu , mặt vẫn tươi như cũ, vội vàng báo cáo với hai : “Tình huống của cô Chu , hơn nữa bộ quá trình Trần đều ở bên cạnh kém một giây, trạng thái và tâm tình đều duy trì tệ. Sau khi sinh xong, Trần cũng vẫn trông coi buông tay, thể thể , đó trở phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, chăm sóc và ở cữ sẽ chuyện gì cả.”
Chị gái y tá biểu cảm của hai bề , giọng dừng một chút, đó tiếp tục : “ hiện tại đề nghị hai thăm sản phụ, hai thể em bé , trong chốc lát lập tức thể ôm . Anh Trần vẫn ở bên cạnh vợ, còn kịp đứa nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-331.html.]
Tô Tú Thanh: “…”
Lục Thiên Sơn: “…”
Nghe qua dường như còn thái quá, nhưng nghĩ tới cha ruột đứa nhỏ là Trần Kỵ, cảm thấy hết thảy đều hợp lý, đây giống như là chuyện thể .
Cuối cùng thằng nhóc là do Tô Tú Thanh ôm trở về.
Năm đó lúc Trần Kỵ sinh , Lục Thiên Sơn hề . Từ khi ông tách khỏi Trần Kỵ, cả đời cũng từng vợ và gia đình, đối với chuyện ôm con một chút kinh nghiệm, vô cùng xa lạ, cho nên tạm thời dám gánh vác trọng trách , chỉ đành thành thật theo Tô Tú Thanh và đứa nhỏ trở phòng bệnh.
Bên phòng phẫu thuật, Trần Kỵ còn đang chuyện với Chu Phù.
Sau một hồi mật coi ai gì, Chu Phù dùng giọng mệt mỏi hỏi : “Cục cưng ?”
Trần Kỵ đương nhiên : “Sinh .”
“Em .” Chu Phù suýt chút nữa nhịn , lo lắng sinh xong dám quá đáng, cố gắng chịu đựng, “Em hỏi là cục cưng ? Em một chút.”
Trần Kỵ lúc mới nhớ hình như quên thứ gì đó, hổ liế m môi : “Chắc là y tá ôm .”
“Chắc là?” Chu Phù cố gắng chống đỡ sức lực mở to hai mắt, trong giọng mang theo chút thể tưởng tượng nổi.
Trần Kỵ vội : “Không , em đừng lo, Lục Thiên Sơn ở bên ngoài trông coi, bệnh viện nhà , mất đứa nhỏ .”
Chu Phù: “…”
Chu Phù suy nghĩ, hỏi : “Là con trai con gái vây ?”
Vấn đề , hỏi Trần Kỵ, cả đời còn gặp vấn đề khó trả lời như .
Vừa một lòng một đều ở bên cạnh Chu Phù, còn để ý là nam nữ. Người đàn ông nhớ một lát, thật sự ấn tượng gì, chỉ thể tiếp tục hổ trả lời cô: “Lát nữa hỏi một chút.”
Chu Phù: “…?”
Lúc Chu Phù thật sự chọc : “Sao thế ?”