Bàn tay to của Trần Kỵ nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, cũng dám véo theo thói quen như bình thường: “Em ở đây, để ý đến những cái đó chứ.”
“Những cái đó?” Chu Phù trừng mắt liếc một cái, “Đó là con ruột của mà.”
“Anh .” Trần Kỵ gật đầu, “Em vất vả mới sinh , nhất định sẽ đối với thằng bé.”
Chu Phù cong khóe môi, một bên tay còn nắm trong lòng bàn tay, mí mắt rũ xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới: “Em mệt.”
“Ừm, em cứ ngủ , còn cứ yên tâm giao cho .”
“Dạ…”
Chu Phù ngủ một giấc khá yên , cho dù là ở một nơi tương đối công cộng như bệnh viện, cũng chút lo lắng mất tự nhiên nào, bởi vì cô Trần Kỵ nhất định sẽ luôn canh giữ bên .
Lúc cô gái nhỏ mơ mơ màng màng tỉnh , trong dự đoán thấy Trần Kỵ canh giữ ở đầu giường .
“Em dậy ?” Trần Kỵ gần như là đầu tiên phát hiện động tĩnh nhỏ của cô, động tác hết sức lưu loát từ phía Tô Tú Thanh, nhận lấy canh gà mà nấu xong, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nóng, dùng môi thử nhiệt độ một chút, thấy nhiệt độ vặn, mới cẩn thận đưa đến bên miệng cô, “Em đói bụng ? Uống chút canh ? Anh lọc qua nhiều , một chút cũng dầu mỡ.”
Chu Phù môi còn mang theo chút tái nhợt, ngoan ngoãn uống vài ngụm canh đút tới, cảm thấy cổ họng vốn khô khốc khó chịu đều giải phóng.
“Có hợp khẩu vị ? Không hợp thì đổi cái khác.” Cách canh , đó Trần Kỵ đặc biệt hỏi qua chuyên gia về phương diện ẩm thực, vì bận tâm đến tình huống thực tế của Chu Phù, thực đơn tiến hành điều chỉnh, khẩu vị chút giống với bình thường, sợ cô uống, liên tiếp vài loại và giữ ấm ở một bên.
Chu Phù l.i.ế.m liếm môi: “Uống ngon lắm, đúng ?”
Trần Kỵ “Ừm” một tiếng.
Tuy rằng đổi thực đơn, nhưng cô ăn quen tay nghề của , vẫn ăn một cái là thể ăn .
Sau khi đút gần nửa bát canh xong, cuối cùng Chu Phù cũng rảnh rỗi hỏi một câu: “Cục cưng ? Em một chút, con trai con gái ?”
Trần Kỵ trả lời ngay.
Chu Phù thể tưởng tượng nổi : “Không còn thấy đấy chứ…”
“Nghĩ cái gì .” Bàn tay Trần Kỵ xoa xoa mái tóc rối của cô, “Là một thằng nhóc thối, bà nội ôm cho em .”
Đợi đến khi Tô Tú Thanh ôm đứa nhỏ trở về, Trần Kỵ đưa tay tiếp nhận, ôm đến mặt Chu Phù cho cô xem qua, cô gái nhỏ chỉ thoáng qua, nụ chờ mong liền lập tức cứng đờ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-332.html.]
Chu Phù thể tin nhỏ giọng : “Anh ôm .”
Trần Kỵ nhướng mày: “?”
Chu Phù ôm một tia may mắn cuối cùng hỏi: “Có ôm nhầm ?
Trần Kỵ: “?”
“Bộ dạng cũng quá …” Cô gái nhỏ nước mắt, uất ức về phía Trần Kỵ, “Anh xác định ôm sai ?”
Trần Kỵ nhịn buồn an ủi: “Không ôm nhầm, xem tạm , chồng em là .”
Chu Phù lên tiếng, Trần Kỵ giống như bởi vì bộ dạng ghét bỏ của cô, còn vui vẻ, khóe môi cong lên, tâm tình an ủi cô: “Là , nuôi dưỡng giá trị thẩm mỹ của em quá cao.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù suy nghĩ một chút, từ bỏ ý định hỏi : “Lúc nhỏ ?”
Không chừng đứa nhỏ vặn theo gen của ba nó, khi còn bé ngoại hình xí, từ từ trở nên trai cũng chừng.
Trần Kỵ buồn : “Sao bắt đầu nghi ngờ gen của ?”
Chu Phù sách mách chứng mà phân tích: “Bởi vì bà nội , lúc em mấy tháng tuổi, tranh ôm em, thẩm mỹ của chắc là tạm , thế thì lẽ em từ nhỏ , cho nên vấn đề chắc chắn ở chỗ em.”
Trần Kỵ nhịn vươn tay véo má cô: “Cho em , hổ chút nào.”
đúng là lý, hình như cũng cách nào phản bác.
Hứa Tư Điềm đang yên lặng gọt hoa quả cho cô, hai chuyện, vội vàng mở miệng Trần Kỵ đáp: “Tớ nhớ khi còn bé, Trần Kỵ hẳn . Lúc tất cả cô gái nhỏ trong nhà trẻ đều thích chạy theo , tớ nhớ một cô bé hàng xóm, lúc mới ba tuổi thôi? Tiết kiệm chocolate ba mang về từ thành phố tặng cho , kết quả thèm liếc mắt một cái, khiến cho cô bé tuyệt thực vài bữa.”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù ôm bụng : “Còn chuyện ?”
Hứa Tư Điềm gật đầu: “Sau đó cô bé chocolate đều ăn hết, tức giận suýt chút nữa di thư.”
“Người ” trong miệng Hứa Tư Điềm chính là chỉ Lục Minh Bạc thành thật ở một bên.