Chu Phù suýt chút nữa  , vội vàng truy hỏi cô : “Vậy cuối cùng chắc là   xong nhỉ?”
 
“Chưa  xong.” Hứa Tư Điềm gật đầu, “Lúc đó cô  còn   chữ, ghép vần cũng  học, dừng  ở trình độ văn hóa.”
 
Chu Phù mừng rỡ quên mất chuyện con trai  quá  xí.
 
Trần Kỵ  ôm con trai,  : “Đừng  quá mạnh, lát nữa đau   .”
 
Chu Phù “A” một tiếng, cuối cùng vẫn vươn tay về phía Trần Kỵ: “Em ôm một cái.”
 
“Không chê  ?” Khóe môi  đàn ông mỉm .
 
“Em thật vất vả mới sinh, tạm thời ôm một cái .” Chu Phù tiếp nhận Trần Thương Lục, cẩn thận   vài ,  đó bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ lúc  của , “Thật  em cảm thấy giấc mơ  hình như  chuẩn.”
 
“Cái gì?”
 
“Mơ thấy thằng bé  nhiều,  giáo viên mầm non đuổi .” Chu Phù  trêu chọc con trai,  , “Có thể là vì bộ dạng quá  , giáo viên    nên mới đuổi  đây?”
 
Hứa Tư Điềm   nổi nữa,  : “May mà  sinh , ngay cả  kế cũng    lời .”
 
Cô  cắt trái cây xong,  tới bên cạnh Chu Phù cẩn thận đút cho cô một miếng,  đó   cục cưng trong lòng cô một cái, nghiêm túc : “Thằng nhóc      ? Chính là mỗi ngày   Trần Kỵ,   trong gương, nuôi dưỡng thẩm mỹ điêu ngoa, nếu … nếu   Lục Minh Bạc nhiều hơn   con trai ,  sẽ cảm thán rốt cuộc  sinh  như thế nào mà  thể sinh  một thằng nhóc  trai như .”
 
Trần Kỵ   lập tức mở miệng  với Hứa Tư Điềm: “Lục Minh Bạc để  cho   .”
 
Người đàn ông  xong  về phía Chu Phù: “Con trai  thì  , lấy  đây,   với nó vài câu.”
 
“Cái gì?” Chu Phù nhất thời  hiểu.
 
“Con trai  xí,   chuyện với nó một chút,  công tác tư tưởng cho nó.” Trần Kỵ  xong, liền đưa tay ôm Trần Thương Lục trở về trong lòng , ngón trỏ thon dài chấm lên chóp mũi đứa bé, nghiêm túc , “Thằng nhóc , ba thương lượng với con một chuyện.”
 
“…” Đôi mắt tròn xoe của Trần Thương Lục phản chiếu khuôn mặt của cha ruột  khiến  ngoài  thấy sẽ  sợ hãi, ngược  là  bé  thèm để ý chút nào, còn thuận tiện há miệng thổi bong bóng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-333.html.]
“Cố gắng một chút, phát triển theo hướng  mắt một chút.” Trần Kỵ  chịu ảnh hưởng mà tiếp tục , “Đừng để  con  cơ hội nghi ngờ gen của ba con.”
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Thương Lục: Thừa dịp con còn    chuyện, bịa đặt con ? Mọi  vẫn  hài lòng với vẻ ngoài của con như thế  ?
 
Hai vợ chồng son  một câu  một câu, ỷ  con trai sinh   bao lâu còn    chuyện,  chút khách khí ghét bỏ thằng bé một .
 
Hứa Tư Điềm  một bên đưa trái cây cho Chu Phù  một lát, thật sự  chút   nổi nữa, buồn   với hai  bọn họ: “Trước     ,  mà cả hai  đều là  mê ngoại hình .”
 
Lục Minh Bạc vội vàng  theo một câu: “Nếu  thì hai    thể ở bên   chứ.”
 
Hứa Tư Điềm   thanh âm của , mắt thường  thể thấy  nụ  vốn còn rạng rỡ mà nhạt . Cô cụp mắt thuận tay đẩy Lục Minh Bạc ,  trộm lấy miếng trái cây mà cô  cắt xong, ngước mắt  vẻ cảnh cáo và ghét bỏ trừng mắt   một cái.
 
Người  ngượng ngùng rút tay về, suy tư một lát, vội  xổm xuống tiến đến bên cạnh cô, ân cần nhận lấy d.a.o trong tay cô và mấy trái cây còn  gọt xong: “Để .”
 
Hứa Tư Điềm  để ý tới , cũng   cướp với , dứt khoát đẩy  bộ cho , còn  dịch ghế dựa  giường em bé bên giường bệnh của Chu Phù.
 
Chăm sóc  trai mà cha  thương   thương .
 
Trần Kỵ  xong lời Hứa Tư Điềm  , ánh mắt  về phía Chu Phù: “Anh   là  mê ngoại hình  , em chắc chắn là .”
 
Chu Phù nhướng mi  : “?”
 
Trần Kỵ    hổ nhớ  quá khứ, bắt đầu khoe khoang: “Tết năm đó về Kim Đường,   còn  với em rằng lúc   đầu tiên em tới Kim Đường, nhiều    dùng xe chở em, nhưng em  tìm ,    trúng khuôn mặt  của ông đây thì  trúng cái gì? Không thể nào vì  trông giống   ,  ?”
 
Chu Phù bĩu môi: “Quả thật  giống  .”
 
Nếu  là bởi vì trùng hợp ở nhà ,  đó cô gặp  ở Kim Đường đều  trốn .
 
Lục Minh Bạc  thể xem  sự kiêu ngạo  của Trần Kỵ,   cũng mở miệng : “Anh Kỵ,  đừng đắc ý, lúc  cũng   cô gái nào  thể dính  xe , chị dâu nhỏ   chở  liền ngoan ngoãn chở, em thấy  ngay từ đầu  ngã lên  chị , cũng  khá hơn chút nào.”