Chu Phù   đầu , Lục Minh Bạc  cô tìm  thể diện, mí mắt cong cong, vội vàng phụ họa: “ đúng đúng.”
 
Trần Kỵ liếc  Lục Minh bạc một cái, lười biếng “Á” một tiếng, tầm mắt một  nữa trở    Chu Phù, bàn tay to tìm  và véo gương mặt căng phồng và mềm mại của cô: “Em  vui vẻ như  ?”
 
“Ngay từ đầu   đổ  chuyện  cho em,  cho rằng em  sớm   chứ?”
 
Cơ bản là Trần Kỵ   một chút  phủ nhận,  lập tức thừa nhận, thái độ trắng trợn  khiến Chu Phù   hổ.
 
Rõ ràng ngay cả em bé cũng  một đứa,  còn là dễ dàng  lời âu yếm bình thường   gì lạ đả động.
 
Lục Minh Bạc cô đơn như   ai  vạn  chê, nội tâm yếu ớt vặn vẹo nhất, cơ bản là hiện giờ  thể  thấy tình ý kéo dài giữa những cặp tình nhân như , cảnh tượng   em em, nhịn   gây mất hứng mà  một câu: “Lúc  , còn  tâm tư   yêu ? Hai  thật buồn , đứa nhỏ   ? Không cần thì em ném .”
 
Cơ bản là Trần Kỵ  thèm để ý, ánh mắt khá keo kiệt chia cho   vài giây,  hề nghĩ ngợi liền thốt : “Cậu thích thì ôm   chúng  nuôi , đỡ  ở nhà chiếm hết thời gian của Chu Phù cho .”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ còn   xong, tiếp tục  nhanh  chậm mỉa mai  : “Dù ,  cũng  giống như sắp  con, ngay cả vợ cũng  .”
 
Lục Minh Bạc: “…”
 
Mấy   cùng  trò chuyện một lát, điện thoại Trần Kỵ đặt  bàn nhỏ rung lên, tầm mắt mấy  đồng loạt  hấp dẫn,  đàn ông lười biếng  lên, Chu Phù ngước mắt   theo bản năng: “Chuyện gì  ?”
 
Trần Kỵ  để ý điện thoại, để mặc nó rung: “Đến giờ con trai em uống sữa .”
 
“A?” Chu Phù sửng sốt, “Vậy  nó  ? Bình thường trẻ con đói bụng   đều thích  ?
 
Trần Kỵ kéo khóe môi, trêu chọc cô: “Cho nên   giấc mơ và hiện thực đều trái ngược.”
 
Chu Phù  hiểu: “Anh  ý gì?”
 
“Em mơ thấy thằng nhóc  nhiều, kết quả sinh  quả nhiên là một  câm.” Trần Kỵ   ,   về phía chỗ pha sữa bột cách đó  xa, “Y tá  quan sát qua, thằng nhóc   thích ,  tiểu và đói bụng cũng lười , liền mở to mắt  qua  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-334.html.]
 
Lúc  Chu Phù mới nhớ  điện thoại của Trần Kỵ đột nhiên rung lên,  cũng  quản: “Cho nên  thiết lập đồng hồ báo thức ?”
 
“Ừm, em vất vả khổ cực,   thể cho thằng nhóc c.h.ế.t đói ?” Giọng  của  đàn ông vẫn chảnh  chịu nổi.
 
   trong lỗ tai Chu Phù, cô vẫn  nhịn  nở nụ , tính tình Trần Kỵ cô hiểu rõ nhất, rõ ràng thích đứa nhỏ   chết, nhưng vẫn mạnh miệng   thừa nhận.
 
“Vậy thằng bé sẽ  thật sự là  câm chứ?” Chu Phù  xong,  ít nhiều  lo lắng, dù  cũng là con ruột của , cũng  thể bởi vì  mà mặc kệ thằng bé.
 
“Em yên tâm , lúc mới sinh    một hồi.” Trần Kỵ lúc   chú ý lắm,  đó cũng  y tá  với bà nội Tô, “Thằng nhóc  cũng là một  xương cứng, trẻ sơ sinh sợ đường hô hấp khí quản gì đó  tắc,   một hồi. Thằng nhóc  , y tá liền đánh nó, tuổi còn nhỏ ngay cả răng cũng    học cắn, mắc nghẹn  , đến cuối cùng đoán chừng là sợ y tá thật sự thông khí phổi cho nó nên mới hết sức miễn cưỡng,  lệ hai tiếng.”
 
Chu Phù: “…”
 
“Tính bướng bỉnh cũng là do  di truyền.” Chu Phù  con trai   vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm,  đó bắt đầu đổ .
 
Trần Kỵ  xong cúi đầu   tiếng: “Được,  là do  di truyền, tính tình bướng bỉnh cũng là do  di truyền.”
 
Chu Phù vô tội mở to mắt, đương nhiên : “Chẳng lẽ giống em?”
 
“Giống  giống ,  đều giống .” Anh nào nỡ tranh giành với cô, gần như là tiếp nhận vô điều kiện.
 
Động tác pha sữa bột của Trần Kỵ vô cùng thành thạo, giống như  luyện qua trăm ngàn .
 
Chu Phù thoải mái tựa  đầu giường mềm mại, nghiêm túc   pha sữa bột xong,  đó  tới bên giường đứa bé ôm Trần Thương Lục , một tay ôm một tay đút, tư thế khá chuẩn, chỉ là  hợp với bộ dạng 258 vạn (*) của .
 
(*) 258 vạn (二五八万): 258 vạn là tiếng lóng Bắc Kinh, bắt nguồn từ chơi mạt chược. 258 là “Tướng”, nếu   258 “Tướng” thì  thắng , thắng còn tăng gấp đôi. Cho nên sờ  258 “Tướng” thì trong lòng liền vui vẻ, liền trâu bò và chảnh một chút. 
 
Lúc   đầu tiên gặp Trần Kỵ thời niên thiếu ở Kim Đường, Chu Phù  hề nghĩ tới sẽ  một ngày, thiếu niên   xe máy  coi ai  gì và kiêu ngạo ,  cũng sẽ  dáng vẻ như ngày hôm nay.
 
“Anh cũng   dáng ôm đấy.” Chu Phù nhịn   .
 
Trần Kỵ  cầm bình sữa,    xoay  ,  về phía cô: “Có cái gì mà    ?”