Lục Minh Bạc hừ  một tiếng, mách lẻo với Chu Phù: “Thôi ,   lúc chị ngủ   thấy,  đàn ông của chị gấp một tấm thảm  lớn lắm, bắt bà Tô và y tá trưởng học hơn nửa ngày, một  ôm thảm luyện tư thế, ước chừng luyện hơn nửa tiếng.”
 
Nghĩ như , dường như Trần Kỵ còn  bận rộn,   tự xuống bếp  đồ ăn cho cô,   luyện tập ôm đứa nhỏ. Sau khi  việc xong xuôi còn  ở bên giường cô trông coi một tấc cũng  rời, luôn chú ý tình hình của cô  lúc, để bảo đảm khi cô tỉnh ,  ở ngay bên cạnh.
 
Sau khi Chu Phù ở bệnh viện dưỡng vài ngày, cuối cùng  thể về nhà.
 
Mấy dì giúp việc Lục Thiên Sơn phái tới cuối cùng cũng thể hiện ưu thế, nuôi dưỡng đứa nhỏ thành thạo hơn một .
 
Mà Trần Kỵ rảnh rỗi,  một lòng một  chăm sóc  tháng ở cữ của Chu Phù,  để cô gặp  vấn đề gì.
 
Trong lúc , Chu Phù chỉ cần phụ trách ăn cơm ngủ ngon, lúc tỉnh táo và rảnh rỗi thì chơi game, duy trì một tâm tình , còn  bất cứ chuyện gì cũng  cần cô quan tâm.
 
Trần Kỵ hỏi thăm rõ ràng về việc  cho con ăn,  thể sẽ đau sẽ rách da sẽ  đủ loại  thoải mái, thậm chí ban đêm cũng   cách nào an tâm   giấc ngủ. Sau khi chất lượng giấc ngủ vô cùng dễ dàng giảm xuống, ngay cả đứa bé cũng  nỡ để Chu Phù tự cho ăn, giải quyết   bằng sữa bột.
 
Cũng may con  Trần Thương Lục  cũng  kén chọn, cho cái gì uống cái đó, hết sức dễ nuôi, cũng giống như trong bụng  , bớt  lo lắng vô cùng.
 
Thỉnh thoảng Trần Kỵ nhớ tới dáng vẻ của con trai , liền trêu chọc Chu Phù: “May mà con trai theo , nuôi bừa là .”
 
Chu Phù cảm thấy loáng thoáng  chút  móc: “Anh  ý gì?
 
“Nếu là một cô nhóc  tính tình giống em, phỏng chừng sẽ  dễ hầu hạ như .” Trần Kỵ lúc    một chút  sống, “80% động một chút là rơi nước mắt, đút chút gì đều  dựa  dỗ xanhy,  dỗ thì  ăn.”
 
Chu Phù khẽ nâng cằm: “Hình như    ý kiến nhỉ?”
 
Trần Kỵ   nhướng mày, ngón tay lập tức bóp cằm Chu Phù, dáng vẻ vô cùng chảnh, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất,   lời sợ hãi nhất: “Anh dám ?”
 
Chu Phù  nhịn    tiếng.
 
 khi Trần Kỵ nhắc tới như , Chu Phù  đột nhiên cảm thấy nếu như  thể  một cô nhóc, hình như cũng  .
 
Cô còn    xem Trần Kỵ  con gái nhỏ yếu ớt chọc tức giận đến mức chân tay luống cuống,    dám tức giận, chỉ  thể đè nén tính tình dỗ dành.
 
 nghĩ ngược , lúc  đối mặt với , hình như chính là cái dạng …
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-335.html.]
Cuộc sống trôi qua  nhanh, trẻ con thấy gió liền lớn.
 
Trần Thương Lục quả nhiên  uổng phí gen  của cha , tuy rằng lúc mới sinh  đỏ rực, nhăn nhúm và  xí vô cùng, nhưng  nhanh ưu thế nhan sắc liền nổi bật .
 
Ngũ quan   vấn đề gì, chiều cao cũng theo ba ruột , so với đứa trẻ cùng tuổi đều cao hơn  ít.
 
Trong lớp học ,  thể  là  giành  niềm vui của vô  cô gái nhỏ và giáo viên.
 
Cũng giống như ba  năm đó, kẹo chocolate nhận  mỏi tay.
 
 bất đồng đó là cha  từ   cũng lười liếc mắt một cái,  thì ngược , ai đến cũng  từ chối, mỗi ngày nhét đầy cặp sách nhỏ, mang về nhà lấy lòng .
 
Từ  khi thằng nhóc   học, Trần Kỵ ở nhà thường xuyên     một câu đó là: “Mẹ ơi, hôm nay con cũng mang cho  thật nhiều chocolate với kẹo nhỏ nha, ba  đưa cho    ạ?”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Chu Phù buồn .
 
Kết quả là Chu Phù bởi vì con trai thường xuyên cho ăn đồ ngọt, năm  bất hạnh sâu hai cái răng. Lúc Trần Kỵ cùng cô  bệnh viện xử lý, cô gái  ôm cánh tay    ngừng, chọc cho   tức  đau lòng.
 
Thế cho nên về  ba  chỉ  tặng cho , còn  thể tịch thu một phần thích hợp.
 
Sau khi tính cách Trần Thương Lục mang theo tính cách mặt trời nhỏ như  yên  hai năm, gen nào đó của Trần Kỵ dần dần nổi bật lên    nhóc.
 
Mỗi ngày  khi hai tuổi, Chu Phù đều  lo lắng giáo viên mầm non gọi điện thoại tới.
 
Nội dung trong điện thoại dường như ngoại trừ mách lẻo vẫn là mách lẻo.
 
Mặc dù thằng nhóc  gần như sống thành một dáng vẻ với ba ruột năm đó,  học   giảng,  sấp  bàn ngủ, ít  như  khi, nhưng thật  đánh  thì  ít.
 
Bởi vì ưu thế gen thật sự quá lớn, đánh  còn luôn dễ dàng đánh thắng, một đối thủ bất khả chiến bại đánh bại tất cả các lớp mầm non.
 
Mỗi  Chu Phù nhận  loại điện thoại , đều cau mày  về phía Trần Kỵ.
 
Bị  đàn ông ngang ngược ôm  trong n.g.ự.c dỗ dành, còn nhịn   nhéo tay đá chân: “Đều tại  cả,  xem  gen , Trần Thương Lục  di truyền tất cả!”