Anh Luôn Ở Đây - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-03-08 23:48:53
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Kỵ khá bất đắc dĩ: “Vậy cũng nghĩ tới, như , sẽ tìm một cơ hội chuyện với thằng nhóc.”

 

“Dù cũng chịu trách nhiệm!”

 

“Anh chịu trách nhiệm, chắc chắn chịu trách nhiệm.”

 

Nhiệm vụ Chu Phù giao , Trần Kỵ đương nhiên dám chậm trễ.

 

Ngày hôm liền đưa Trần Thương Lục từ Lục Thiên Sơn trở về, lập tức xách thư phòng họp.

 

“Nghe con ở trường ngang ngược ?” Trần Kỵ liếc thằng nhóc một cái.

 

Trần Thương Lục thẳng thắn vô tư : “Tạm ạ, ông nội rằng ba khác con nhiều lắm.”

 

Trần Kỵ: “…”

 

“Ba , con thể bớt đánh một chút ?” Trần Kỵ búng vai bé, “Con càn rỡ như , ba và con cách nào báo cáo kết quả công tác .”

 

“Mẹ con là do gen của ba vấn đề.”

 

Trần Thương Lục suy nghĩ một chút, : “ ạ.”

 

Trần Kỵ: “…”

 

Trần Kỵ lập tức đánh nhóc một trận, để nó cảm nhận xem gen của ba thách thức , nhưng ngại thằng nhóc là con ruột của Chu Phù, nếu hành động thật, cô tuyệt đối sẽ nổi nóng với .

 

Trần Kỵ cố gắng đè lửa xuống, nhẫn nại hỏi bé: “Tại con thích đánh như ?”

 

“Ông nội với con, ba đánh lợi hại, nên mới bảo vệ như .” Trần Thương Lục nghiêm túc , “Con cũng thể bảo vệ khác.”

 

Trần Kỵ “Shhh” một tiếng, ý thức vấn đề còn chỉ một: “Bảo vệ cô gái nhỏ ?”

 

Trần Thương Lục gật đầu.

 

Trần Kỵ nhịn kéo khóe môi, Chu Phù còn gen của vấn đề. Cô là thành phố vui vẻ, thích gen yêu sớm, cũng thể khinh thường.

 

Trần Kỵ suy nghĩ, khéo léo : “Vậy con đừng đánh quá mức, cho chút mặt mũi .”

 

Trần Thương Lục “Được ạ.”

 

Trần Kỵ suy tư một lát, hỏi: “Điện thoại của ông nội, con còn nhớ ?”

 

Trần Thương Lục: “Nhớ ạ.”

 

Trần Kỵ lười biếng sờ sờ cổ: “Vậy , tới thầy cô gọi điện thoại mách lẻo, con hãy báo điện thoại của ông nội, đừng chọc giận con nữa, thấy ?”

 

Trần Thương Lục ngẩng đầu hỏi: “Vì thể gọi điện thoại của ba ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-336.html.]

 

Trần Kỵ gần như cần suy nghĩ liền thốt : “Ba nhận điện thoại của cô giáo.”

 

Chuyến đàm phán của hai thể tiến hành khá thuận lợi.

 

Ban đêm, khi Trần Kỵ thành nhiệm vụ viên mãn, bắt đầu mặt dày bắt Chu Phù đòi phần thưởng.

 

Hai tay đàn ông đang chuẩn bắt đầu càn thì ngoài cửa đúng lúc vang lên vài tiếng gõ cửa yếu ớt.

 

Hai má Chu Phù trong nháy mắt nóng lên: “Chắc là Thương Lục…”

 

Trần Kỵ: “Mặc kệ nó.”

 

“Ôi chao, để em xem …”

 

Trần Kỵ hít sâu một , cài nút áo cởi, thuận tay nhét Chu Phù ổ chăn: “Để , em ngoan ngoãn chờ ở đó.”

 

Trần Kỵ vài bước đến ngoài cửa phòng ngủ, chỉ thấy Trần Thương Lục ôm gối của , im lặng chờ ở cửa.

 

Trần Kỵ nhíu mày: “Con ?”

 

Anh tư thế của Trần Thương Lục, đại khái đoán mục đích của nhóc, khó chịu mở miệng hỏi: “Trần Thương Lục, năm nay con bao nhiêu tuổi ?”

 

Mồm miệng Trần Thương Lục rõ ràng đáp: “Hai tuổi rưỡi ạ.”

 

“Hai tuổi rưỡi.” Trần Kỵ gật đầu, “Đã lớn tuổi , còn ngủ với ba ? Ngày mai ba sẽ cho con cô bé ở lớp mẫu giáo.”

 

Trần Thương Lục: “…”

 

“Giáo viên hôm nay rằng bạn với ba nhiều hơn, cho nên con quyết định đêm nay sẽ cố gắng ngủ với ba một chút.” Trần Thương Lục giải thích xong, liền chui đầu phòng ngủ.

 

Kết quả một tay Trần Kỵ chặn : “Con còn miễn cưỡng ?”

 

“Như , ba cần con hiếu kính, ba lúc còn một ba, cô đơn lúc thể cho con mượn, con hiếu kính . Ba sẽ gọi điện thoại cho ông nội con, bảo ông tới đón con, trong thời gian con thể yên tâm chuyển qua hiếu kính ông , cần khách khí.”

 

Trần Kỵ , bao lâu liền lập tức đưa đồ chơi nhỏ mặt .

 

Lúc trở phòng ngủ, Chu Phù buồn ngủ.

 

Trần Kỵ ở chỗ con trai chịu chút tức giận, kìm nén đến tàn nhẫn, lúc định đòi bộ cô.

 

Cũng mặc kệ cô ngủ , cô ngủ thì ngủ, thì .

 

Chu Phù nhanh chóng giày vò đến mức mở to mắt, chỉ thể đỏ mặt phối hợp.

 

Mơ mơ màng màng rơi nước mắt khàn giọng ghé bên tai thấp giọng : “Tại từng em bé , còn khó như chứ?”

 

Chu Phù: “…”

Loading...