Trần Kỵ quan sát một lát,  xuống xe  tới bên cạnh chiến thần nhỏ màu đen , lười biếng  xổm xuống, gõ nhẹ cửa sổ xe của Trần Thương Lục.
 
Người  nghiêng đầu , thấy là ba, vội vàng đặt cửa sổ thủy tinh xuống.
 
Trần Kỵ thuận miệng hỏi: “Tại  con  ở đây một  thế?” 
 
Trần Thương Lục thành thật khai báo: “Mẹ bảo con cút  đây để kiểm điểm .”
 
Trần Kỵ: “Vậy con tới đây kiểm điểm ?”
 
“Vâng… con cũng   chỗ nào khác để .” Trần Thương Lục học một từ mới, , “Con cảm thấy trong xe  đặc biệt  lòng trung thành.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Năm đó con  sinh  từ trong xe , đương nhiên  lòng trung thành .
 
Trần Kỵ tiếp tục xét hỏi: “Vậy con kiểm điểm  thế nào ?”
 
Trần Thương Lục  khổ não: “Con   rốt cuộc  kiểm điểm  chuyện gì.”
 
Trần Kỵ suýt chút nữa   nhóc  cho tức : “Chính xác thì con   bao nhiêu thứ vớ vẩn ?”
 
“…” Trần Thương Lục nhất thời  lên tiếng, một giây , bẻ ngón tay bắt đầu đếm từng món một, trong miệng còn lẩm bẩm.
 
“…”
 
Trần Kỵ   nên lời mà   nhóc, cảm thấy đứa nhỏ  xứng đáng  .
 
Lúc  nếu may mắn  sinh con gái, tính tình giống Chu Phù, phỏng chừng nhiều lắm là thích  một chút, nhưng tuyệt đối sẽ  gây chuyện như .
 
“Con tự kiểm điểm  .” Trần Kỵ  lên, “Ba   dỗ dành .”
 
Trần Thương Lục vội vàng   còn giả vờ gật đầu, ánh mắt  Trần Kỵ như  thấy cứu tinh, thấy  xoay   , còn vô cùng  thiết dặn dò một câu: “Vậy ba cẩn thận một chút nha.”
 
Trần Kỵ: “…Con trai thật hiếu thảo.”
 
Trần Thương Lục   Trần Kỵ  cố gắng bao nhiêu, mới để cho  nhóc ở ngoài hơn nửa tiếng cuối cùng cũng  thể bước  cửa lớn biệt thự.
 
Lúc ăn cơm trưa,  bộ quá trình ngoan ngoãn   một lời, cho cái gì ăn cái đó.
 
Cũng may bộ dạng và tính tình  nhóc đều theo Trần Kỵ, khẩu vị cũng  khác gì Trần Kỵ, vốn  kén ăn.
 
Thằng nhãi con nghiêm túc vùi đầu một  ăn hai chén cơm,  mặt Chu Phù cuối cùng cũng  chút tươi  nhàn nhạt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-338.html.]
Trần Thương Lục tranh thủ cho kịp thời cơ, ngại ngùng dựa   Chu Phù, thuần thục lấy từ trong túi quần  một viên chocolate, nhét  trong tay Chu Phù.
 
 chocolate vẫn  nóng, Trần Kỵ  đối diện bàn ăn lập tức hắng giọng. Chu Phù ngước mắt , Trần Thương Lục  ba sẽ tịch thu, vội vàng lấy   che  mặt Chu Phù, bảo vệ cho cô: “Mẹ sắp lén ăn .”
 
Cuối cùng Chu Phù vẫn   nhóc chọc phá.
 
Trần Kỵ cũng  thể tránh  mà kéo khóe môi: “Làm tới  lui, hai   cùng một phe .”
 
Buổi tối ăn cơm xong, Trần Thương Lục tắm rửa xong, một   ở trong phòng sách nhỏ của  nhóc, ôm những mô hình gỗ mà Trần Kỵ  mấy năm , tháo  lắp    tháo  lắp . Sau khi gấp  một hồi lâu, ngã xuống thảm trải sàn ngủ  .
 
Trần Kỵ ở phòng khách  lầu xem chương trình giải trí với Chu Phù. Xem một lát, thấy Trần Thương Lục  lên tiếng,   nhanh  chậm  lên tìm .
 
Thấy  bé  ngủ  mặt đất,  thuận tay đưa  nhóc về giường trong phòng trẻ em.
 
Sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ ,  lập tức trở   lầu, tiến đến bên cạnh và quyến rũ .
 
Chu Phù đang xem chương trình giải trí, đầu cô gối lên  Trần Kỵ,  đến mức bả vai run lên.
 
Cơ bản là Trần Kỵ   tâm tư xem chương trình giải trí, tầm mắt đều ở   cô, động tác  tay    ngoan ngoãn, chỉ  điều Chu Phù xem đến mức mê mẩn, còn  phát hiện .
 
Vừa , còn   với Trần Kỵ: “A Kỵ, nếu chúng   con gái nữa thì  quá,  thể thắt b.í.m tóc và mặc váy nhỏ cho nó.”
 
Trần Kỵ  nghiêm chỉnh trả lời: “Anh cũng  thể thắt b.í.m tóc và mặc váy nhỏ cho em mà.”
 
Chu Phù: “…”
 
Người đàn ông kéo  phụ nữ đang  dịu dàng    lên, nhéo cằm cô, để cô  về phía : “Không  em   sinh con gái ?”
 
“Hả?” Chu Phù còn  kịp phản ứng.
 
“Con gái    con gái,  cũng   cả.” Trần Kỵ nghiêm túc , “  vặn,  đối với quá trình mang thai con gái  còn cảm thấy  hứng thú.”
 
Chu Phù: “…?”
 
“Em chọn .” Anh bất chợt .
 
Chu Phù  hiểu: “Chọn cái gì?”
 
Trần Kỵ  lưu manh: “Lúc   ở ? Do em chọn.”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ ngoài miệng  tới  lui, thật sự đến lúc  càn  trận, việc cần  là bảo vệ  giảm.
 
Chu Phù buồn ngủ   ôm  khỏi phòng tắm, nhét  trong chăn, ánh mắt cũng sắp  mở  .