Anh Luôn Ở Đây - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-03-09 12:32:58
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi trở về phòng tắm, động tác nhanh chóng tắm rửa một nữa trở giường, Chu Phù mệt đến kiệt sức trong chốc lát.

 

Chỉ điều khi nhận động tĩnh Trần Kỵ trở về, ngay cả mắt cô cũng mở, hai tay hai chân mảnh khảnh dường như theo thói quen quấn lên .

 

Ngủ mơ mơ màng màng đến mức hai má nhét khuỷu tay , ngón tay vô thức nắm lấy vải áo ngủ của .

 

Trong tiềm thức dính nhiều thì dính nhiều .

 

Trần Kỵ ở Chu Phù cho tới bây giờ cũng từ ngữ thỏa mãn . Bà cô nhỏ chủ động nhào trong ngực, cho dù lăn qua lăn mấy tiếng, cũng nhịn gần trộm chút hương thơm.

 

Nụ hôn càng ngày càng nặng, thở cũng nặng thêm một chút.

 

Sức lực ngang ngược nhanh chóng kéo suy nghĩ của Chu Phù từ trong giấc ngủ trở về hiện thực.

 

Hai tay cô gái nhỏ từ cổ đàn ông rút về, mơ hồ thầm: “Không thể nữa…”

 

Trần Kỵ thấp giọng hừ tiếng, giọng điệu cưng chiều đến cực điểm: “Ừm, hôn một lát.”

 

“Dạ…”

 

Trần Kỵ dỗ , động tác cũng ngừng cả buổi, ngược khiến Chu Phù tỉnh táo.

 

Hai áp trán , thở phân biệt rốt cuộc là mùi vị của ai.

 

Bầu khí ấm áp hòa hợp, Chu Phù nhẹ giọng mở miệng, âm sắc còn cất giấu chút khàn khàn: “A Kỵ.”

 

“Ừm.”

 

“Anh thích con gái nữa ?” Chu Phù ngẩng đầu lên, cằm cô tự nhiên tựa n.g.ự.c , đôi mặt hạnh liếc .

 

Biểu cảm mặt Trần Kỵ cũng nhiều đổi, chỉ dùng lòng bàn tay bao lấy hai bàn tay đang rụt trong lòng , nắm thật chặt, đó nghiêm túc : “Cả đời lẽ con thích nhiều thứ, nhưng cũng nhất định , em và thằng nhóc thỏa mãn . Nếu như còn cái gì cần dùng em chịu khổ để đổi lấy, chắc chắn thích.”

 

Chu Phù gật đầu, cô hiểu tâm tư của , chẳng qua vẫn nhịn thầm: “Thật em chịu khổ gì cả, thật đấy.”

 

Ánh mắt Chu Phù sáng ngời: “Anh cũng , thời gian Tiểu Thương Lục, em vẫn thoải mái mà “

 

Trần Kỵ lên tiếng, cũng ý tiếp, chỉ chuyển đề tài : “Còn ngủ ? Tiếp tục mà ngủ ?”

 

Chu Phù: “…”

 

“Hay là, em cũng kể chuyện xưa cho em thì em mới bằng lòng ngủ nhỉ?”

 

Trần Kỵ như , Chu Phù hứng thú: “Được, kể một câu chuyện .”

 

Một bên cánh tay của đàn ông cô gối gáy, tay nhéo cằm cô, giọng kể chuyện trầm xuống nhưng đắn lắm: “Trước đây một cô gái, tình cờ gặp một đàn ông khiến cô điên cuồng mê , vì liền tìm cách hỏi thăm sở thích của .”

 

Chu Phù lúc còn phát hiện cái gì đúng lắm, vẫn như cũ tò mò chằm chằm , chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-339.html.]

Trần Kỵ tiếp tục : “Có một ngày, cô gái nhỏ hỏi đàn ông , thích ăn món gì nhất?”

 

“Người đàn ông , thích nhất là ăn đậu hũ.”

 

Chu Phù mơ hồ chút tiếp nữa: “…?”

 

Khóe môi Trần Kỵ bất giác gợi lên nụ : “Cô gái nhỏ rằng vặn, .”

 

Chu Phù: “?”

 

Trần Kỵ như cô: “Em cô gái nhỏ tên gì ?”

 

“…”

 

Chu Phù vô cùng quyết đoán mà từ chối: “Không .”

 

Một chút cũng .

 

Trần Kỵ như ý cô, cà lơ phất phơ mà tiến đến vành tai cô: “Gọi là đậu hũ nhỏ.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cô sợ là vấn đề gì, mới thể ở hơn nửa đêm để kể chuyện lớn hổ như .

 

Hôm là cuối tuần, Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến lúc mặt trời lên cao, cô mơ mơ màng màng Trần Thương Lục đến gõ cửa.

 

Mới gõ hai cái, Trần Kỵ cũng xuống giường đến cửa, tiến hành khuyên can và ràng buộc hành vi của tên nhóc : “Sáng sớm con đến gõ cửa, ồn ào cho ngủ ngon giấc thì bây giờ?”

 

Trần Thương Lục ôm trong tay mô hình kiến trúc mà sáng sớm nhóc liều mạng hơn năm tiếng mới ghép xong, cảm thấy nghi hoặc ngẩng đầu hỏi Trần Kỵ: “Bây giờ là giữa trưa ạ? Mười một giờ rưỡi ba và dì cũng xong cơm trưa của con ạ.”

 

Trần Kỵ lập tức nhíu mày: “Cái gì xong?”

 

Trần Kỵ thuận miệng ghét bỏ một câu: “Đàn ông đừng những lời lặp lặp .”

 

Trần Thương Lục một giây đổi giọng: “Cơm ạ…”

 

Trần Thương Lục suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu của cha ruột chút hà khắc, vì thế hỏi: “Vậy ba thể những lời lặp lặp ạ?”

 

Trần Kỵ nhướng mày, chuyện với chút khách khí: “Tuổi còn nhỏ tạo tin đồn gì , ông đây những lời lặp lặp khi nào?”

 

“Đêm qua con còn thấy.” Lời lẽ của Trần Thương Lục chính đáng, mặt đỏ tim đập.

 

Trần Kỵ “chậc” một tiếng: “Ba lặp lặp ?”

 

“Ba gọi là cục cưng.”

 

Trần Kỵ: “…”

 

Trần Thương Lục tiếp tục : “Ở trường mẫu giáo, tất cả ba đều gọi con cái là cục cưng ạ.”

Loading...