Trần Kỵ gần như chút do dự tiến hành giáo dục tình yêu: “Ở nhà chúng , chỉ là cục cưng, con nhớ kỹ ?”
Trần Thương Lục gật đầu.
“Chúng đều bảo vệ thật , ?”
Trần Thương Lục siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, hết sức đồng ý: “Dạ!”
Trần Kỵ: “Đặt đúng vị trí của .”
Trần Thương Lục: “Con ba ạ.”
Chu Phù ở giường mơ mơ màng màng hai cha con ở cửa ba một câu con một câu, một dám , một dám , quả thật là dở dở .
Vốn định xuống giường xem, kết quả cả giống như rã rời, cử động cũng nhúc nhích , dứt khoát xoay ôm chăn ngủ thêm hơn nửa tiếng nữa.
Khi cô thức dậy, đó là giờ ăn.
Dì giúp việc chỉ phụ trách thức ăn của Trần Thương Lục, mà của Chu Phù từ đầu đến cuối đều do Trần Kỵ lo liệu.
Lúc cô rửa mặt xong xuống lầu, Trần Kỵ đang ở phòng bếp chuẩn cơm trưa cho cô.
Trần Thương Lục thấy Chu Phù từ cầu thang xuống, lo lắng linh kiện mô hình vương vãi khắp sàn sẽ Chu Phù trượt chân, nhóc vội vàng đẩy bộ đồ sang bên , đó vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé chạy về phía phòng bếp, chạy báo tin cho Trần Kỵ: “Ba ơi, cục cưng của ba dậy ạ.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ tiếng đầu theo bản năng, chỉ thấy Chu Phù đỏ mặt từ bên ngoài .
Anh kéo khóe môi: “Vậy là hổ ?”
“Anh dạy thằng bé cái gì …” Cho dù hai ở bên nhiều năm, Chu Phù vẫn giống như lúc mới quen lâu, vô cùng dễ dàng thẹn thùng.
tự nhiên thì tự nhiên, Chu Phù vẫn theo thói quen vòng qua phía , hai má dán lưng .
Trần Kỵ che chở cánh tay cô, xếp món ăn cuối cùng lên mâm.
Chu Phù chợt nhớ tới còn hơn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, liền mở miệng hỏi : “Có sắp Anh ? Em nhớ hàng năm đều một chuyến giờ .”
Trần Kỵ “Ừm” một tiếng: “Có với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-340.html.]
Chu Phù lắc đầu: “Em .”
“Chuyện gì lo lắng? Ông chủ cho em nghỉ mà.”
Chu Phù : “Con trai còn học.”
Trần Kỵ buồn : “Bình thường thằng nhóc cũng cần em đưa .”
Chu Phù: “…”
Thế nhưng, Trần Thương Lục ngoại trừ thích gây chuyện thị phi ở trường học, sinh hoạt thường ngày bao giờ cần cô quan tâm. Tuổi còn nhỏ vô cùng độc lập, nếu thật sự độc lập thì luôn luôn ba và ông nội, còn các dì giúp việc vẫn dốc lòng chăm sóc từ khi sinh .
Cuối cùng Chu Phù vẫn đồng ý, dù hàng năm ngoài một chuyến đều là vì công việc, bận rộn đôi khi ngay cả cơm cũng tâm tư ăn, cô chỉ phân tâm, cho thêm phiền.
Đến ngày xuất phát, Trần Kỵ vẫn như năm , dặn dò Chu Phù: “Gặp chuyện gì cũng nhớ tìm , đương nhiên là việc gì cũng thể tới.”
Chu Phù gật đầu, đến lúc tiễn khỏi nhà, vẫn nhịn dính dính ở trong n.g.ự.c đến nhàm chán thật lâu mới tách .
Trần Kỵ vài ngày, mỗi ngày chỉ cần thời gian rảnh rỗi, đều sẽ gọi điện thoại hoặc video cho Chu Phù, dường như còn ở bên cạnh .
Cách vài ngày, lớp mầm non của Trần Thương Lục là sắp xếp hoạt động trại đông, thời gian năm ngày, cần phụ cùng.
Lục Thiên Sơn xong cảm thấy khá hứng thú, ông cơ hội cùng Trần Kỵ lớn lên, càng cơ hội cùng đứa nhỏ trải qua chuyện đáng nhớ như , ngay cả Trần Kỵ cục cảnh sát xử lý cục diện rối rắm cũng cảm thấy hết sức vinh hạnh. Khi hoạt động như , tâm tư cùng dường như tràn đầy trong lời .
Chu Phù , lén hỏi ý của Trần Thương Lục.
Trần Thương Lục và ông nội khá hợp , nhóc hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Chu Phù vội vàng gọi điện thoại cho Lục Thiên Sơn, công ty việc , cho ông và Trần Thương Lục trại đông.
Điện thoại mới cúp bao lâu, Lục Thiên Sơn liền phấn khích lái xe tới đón Trần Thương Lục .
Trần Thương Lục như , bộ biệt thự lập tức liền yên tĩnh .
Bộ phận thiết kế trong thời gian vặn bận rộn, chuyện gì , tan tầm vô cùng đúng giờ, thời gian cô về đến nhà cũng sớm.
Hai ngày liên tiếp, mỗi khi đến đêm, nỗi nhớ của Chu Phù đối với Trần Kỵ càng ngày càng nghiêm trọng.
nghĩ tới ở bên vì thể về nhà sớm một chút với cô, nhất định sẽ để ý sức khỏe, để ý vất vả tăng ca để đuổi kịp tiến độ. Mỗi gọi video, cô đều kiềm chế bộ sự ỷ và nhớ nhung của .
Càng dám biểu lộ, tình cảm càng mãnh liệt.