Tình huống như kéo dài vài ngày , Chu Phù bóng gió hành trình của Trần Kỵ, cuối cùng vẫn nhịn lặng lẽ đặt vé máy bay đến Anh.
Chỗ ở của Trần Kỵ ở Anh, Chu Phù qua chỉ một , trình độ tiếng Anh của cô thật kém, khi đến sân bay, đón xe về nhà gần như là quen thuộc.
Trong dự đoán đó là Trần Kỵ ở chỗ ở, Chu Phù đoán khác biệt lắm, mấy ngày nay phỏng chừng đều ăn ngủ ở công ty để đuổi kịp tiến độ, cũng thời gian về nhà.
Chu Phù lên lầu tắm rửa đơn giản. Sau khi tắm rửa mệt mỏi, cô quần áo sạch sẽ, liền gọi xe đến thẳng công ty Trần Kỵ.
Lúc xuống lầu, cô gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
Trần Kỵ lập tức cúp điện thoại, một giây , gửi video mời tới.
Lúc Chu Phù vặn thang máy, cô thuận tay nhận máy.
Giọng của đàn ông nhanh từ đầu video truyền đến: “Em gọi điện thoại gì mà cho khác xem thế?”
Chu Phù nở nụ , hỏi : “Anh đang gì ?”
Trần Kỵ thốt : “Tăng ca.”
Chu Phù: “Có cô gái xinh nào tăng ca với ?”
Trần Kỵ nhếch môi , thẳng thắn ngược ống kính, cho cô xem bốn phía trống rỗng: “Cô gái xinh với ?”
Trần Kỵ dứt lời, chợt thấy ngoài phòng việc vang lên tiếng bước chân.
Anh ngước mắt về phía cửa theo bản năng, dường như cảm nhận điều gì đó nên bất giác dậy tới.
Trong nháy mắt Chu Phù đẩy cửa , Trần Kỵ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ép sát lên phía cửa.
Vốn định cho một bất ngờ, nhưng phản ứng của cho hoảng sợ.
Chu Phù bất giác kêu lên.
Tiểu biệt thắng tân hôn (*), cơ bản là cô Trần Kỵ lúc bỗng nhiên thấy cô xuất hiện ở mặt , m.á.u trong rốt cuộc sôi trào đến mức nào.
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa ít ngày khi gặp sẽ mang cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.
Chỉ là nghĩ đến thể cô một đến đây, khẽ nhíu mày: “Một tới ?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ nghiến chặt răng: “Em chọc tức c.h.ế.t ? Lại to gan như .”
Chu Phù phồng má.
Người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh , bất đắc dĩ thở dài, nhéo cằm cô: “Sao em tới đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-341.html.]
Chu Phù chớp mắt mấy cái, : “Đến tăng ca với .”
Giọng Trần Kỵ lúc khàn một chút: “Em cái gì?”
“Cùng tăng —— A…”
Mấy tiếng , Chu Phù bỗng nhiên hiểu một chân lý.
Đừng bao giờ thách thức sự nhẫn nại của một đàn ông tự kiềm chế trong nhiều ngày.
điều cô ngờ tới là trong phòng việc thậm chí còn bao cao su.
Người đàn ông nhịn đến trán mồ hôi đều cố gắng dừng , Chu Phù buồn hỏi: “Tại phòng việc của chứ?”
Trần Kỵ đen mặt: “Em ở bên , phòng việc thể vấn đề gì ?”
Đây cũng là…
mà hai nhiều ngày gặp như , nghĩ rằng tại Chu Phù , thật cô cũng để ý lắm.
Trần Kỵ chịu đựng, cô liền trêu chọc , thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Trần Kỵ yêu cô đến tận xương tủy, cơ bản là chống đỡ bao lâu, nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn phá vỡ.
Càng hai thật ngờ đó là tăng ca nhiều như , ngờ thêm tâm nguyện nhỏ mà Chu Phù ôm hy vọng gì.
Chẳng qua thứ hai sẽ thiết như bạn nhỏ Trần Thương Lục lúc , gần như giày vò Chu Phù quá sức.
Từ khi , Chu Phù từng ăn một bữa cơm chỉnh, ngửi thấy mùi gì cũng thoải mái, kén ăn khá nghiêm trọng.
Trần Kỵ vô cùng đau lòng, ngừng thử tìm thức ăn Chu Phù thể chấp nhận, đen mặt : “Chờ thứ đồ chơi sinh liền ném , giày vò quá.”
Chu Phù tuy rằng nôn đến khó chịu, nhưng vẫn cảm thấy buồn .
Trong thời gian dài, Chu Phù cũng khó sinh hứng thú đối với đồ ăn gì, Trần Kỵ gần như vì thế mà hao tâm tổn trí, mỗi ngày đều học một trò mới.
Cho đến một đêm, Chu Phù bỗng nhiên ôm cánh tay : “A Kỵ, em bỗng nhiên ăn sủi cảo nhân thịt cần tây, trong nhà ?”
Không đợi Trần Kỵ mở miệng, Chu Phù tiếp tục : “Không thì thôi, em chỉ tùy tiện thôi.”
Cô xong, nhắm mắt , chuẩn giấc ngủ.
Ngược động tác Trần Kỵ nhanh chóng lập tức xuống giường, cô hiếm khi ăn gì, thể dễ dàng buông tha : “Cái gì mà thì thôi chứ? Không thì cũng thể biến cho em.”
“Chờ .”
Chờ Chu Phù phủ thêm áo khoác xuống lầu, Trần Kỵ đang ở trong bếp rửa rau cần.
Chu Phù tùy ý xuống cái bàn đảo bếp, lười biếng mặt bàn.