Trần Kỵ thấy cô  theo, thuận miệng : “Đông lạnh  ,  đưa ví tiền mặt cho em, vỏ sủi cảo đang   đưa tới .”
 
Chu Phù gật đầu,  hỏi: “Anh lấy   rau cần thế?” 
 
Bình thường cô  thích những thứ  mùi nặng như rau cần, cho nên bình thường lúc Trần Kỵ nấu ăn cho cô từ  đến nay  để, trong nhà cũng sẽ  chuẩn  cái .
 
“Bài tập của Trần Thương Lục.”
 
Chu Phù: “..?”
 
Trần Kỵ: “Lớp mầm non của Trần Thương Lục  lớp trồng trọt, trong vườn  một mảnh đất chuyên trồng cho thằng nhóc đủ loại đồ vật lộn xộn.”
 
Chu Phù dở  dở .
 
Trần Kỵ rửa rau cần xong, tiện tay đặt lên bàn đảo bếp, nào  Chu Phù ngửi thấy mùi  liền hăng hái, bình thường ghét bỏ, nhưng lúc   lập tức cầm lên gặm mấy cái.
 
Một khi ăn liền  dừng  .
 
Đợi đến khi Trần Kỵ băm nhân thịt xong  đầu , rau cần  mới rửa xong dường như  còn  mấy cọng: “?”
 
Chu Phù liế m liế m môi: “Em ăn …”
 
Trần Kỵ: “…?”
 
Lần  Trần Kỵ dở  dở : “Trần Thương Lục chỉ trồng một chậu rau cần, em ăn hết  thì lấy cái gì  sủi cảo cho em đây?”
 
Chu Phù suy nghĩ một chút: “Không bằng… lát nữa chờ vỏ sủi cảo đến,  lập tức nấu để em ăn, để chúng nó gói trong bụng là  .”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Sau hơn chín tháng vật lộn, cuối cùng thì “kẻ giày vò” cũng xuất hiện.
 
Như Chu Phù mong , là một cô nhóc,  sinh     to, ai dỗ cũng   tác dụng gì.
 
Mặt mày động một chút là đỏ hoe, yếu ớt vô cùng.
 
Chu Phù  ở  giường  ăn đồ ăn vặt,  hứng thú  Trần Kỵ cau mày,   thể  nhẫn nại ôm “giày vò nhỏ”  nhẹ giọng dỗ dành. Cô thật sự nhịn   ,   còn  trêu ghẹo : “Không     sinh  liền  ném  ?”
 
“Ngày mai ném.” Ngoài miệng Trần Kỵ vẫn cứng rắn như cũ, giọng   giống như lo lắng quấy nhiễu đến cái bao yếu ớt , nhẹ đến  chịu .
 
Nào ngờ đứa nhỏ  dường như  hiểu , đợi Trần Kỵ  dứt lời, cảm xúc  mới dỗ dành xong lúc   sụp đổ, giọng trẻ con  đến mức Trần Thương Lục phòng bên cạnh cũng chạy tới tìm hiểu đến cùng.
 
Trần Thương Lục: “Làm   ạ?”
 
Trần Kỵ: “Em gái con .”
 
Trần Thương Lục  hiểu, vội hỏi: “Có  đói bụng  là tè  quần  ạ?”
 
Những thứ  Trần Kỵ  sớm kiểm tra qua, đều  , đơn thuần chỉ là yếu ớt thích ,  lắc đầu với con trai: “Không ,  di truyền,  con khi còn bé luôn động một chút là thích .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-342.html.]
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Thương Lục hiếm khi   hiểu ba đang  cái gì, vội hỏi: “Mẹ cũng là do ba nuôi lớn  ạ?”
 
Chu Phù: “??”
 
Trần Kỵ nhếch miệng , cà lơ phất phơ  về phía Chu Phù: “Còn   ,  con chính là do một tay ba nuôi lớn. Khi còn bé  thể   nhiều, đời  ba cũng chỉ gặp qua một   thể  như .”
 
Hết   tới  khác,  còn  thích bộ dạng  của Chu Phù.
 
Chu Phù: “…”
 
Từng ngày trôi qua  nhanh, con gái nhỏ Chu Nam Tinh yếu ớt giống như Chu Phù, càng ngày càng tăng.
 
Từ trong bụng  liền thể hiện  sức kén ăn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, hai cô gái một lớn một nhỏ đều khá khó hầu hạ.
 
Đại khái là Trần Thương Lục bởi vì từ nhỏ lớn lên trong  cảnh như , thường  thấy nên cũng  ảnh hưởng từ ba. Năm  sáu tuổi  nhóc cũng   thói quen   phòng bếp,    thể lưu loát như thường mà hỗ trợ cho Trần Kỵ.
 
Tới gần giờ cơm trưa, Tiểu Nam Tinh và Chu Phù hai  rửa tay xong,  sớm    bàn ăn chờ đợi.
 
Cô nhóc  ăn quả  trai  mới rửa xong đưa tới,  lắc chân ngắn, dặn dò Trần Kỵ: “Ba ơi, cục cưng  ăn xúc xích nhỏ  khía ạ…”
 
Trần Thương Lục  , nghiêng đầu  ba ruột đang tỉ mỉ khía xúc xích, thở dài một , hỏi: “Ba ơi, tại  hai chúng   xuống bếp, còn  và em gái  cần ạ?”
 
Trần Kỵ đương nhiên : “Là đàn ông,  nhiều chuyện một chút thì  chứ?”
 
“Bản lĩnh sẽ  nhiều,   mới  thể tìm  vợ.” Trần Kỵ  khía xúc xích,   với Trần Thương Lục, “Con  chú Lục của con xem,   xuống bếp,   dì Điềm Điềm suốt ngày bảo chú  cút ?”
 
Trần Thương Lục gật đầu: “Vâng ạ.”
 
“Còn   chú   lớn tuổi còn  học  từ đầu ?”
 
Trần Thương Lục  gật đầu, cảm thấy ba  khả  lý: “Ngày đó con mang xúc xích   đến trường chia, các   đều    bạn gái con.”
 
Trần Kỵ nhướng mày: “Vậy con đồng ý ?”
 
Trần Thương Lục: “Dạ.”
 
Trần Kỵ: “Có mấy  bạn gái?”
 
Trần Thương Lục: “Chín ạ.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Trần Thương Lục bổ sung: “Đều là em gái của con!”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Ừm, chín  em gái khác cha khác , gen  cũng  thể phụ thuộc   nữa, nhất định là di truyền từ chỗ Chu Phù.