Khương Tân Liên  cũng  theo,    nghĩ tới Lục Minh Bạc  cha đau   cần .
 
Dù  cũng từ một phòng sinh  , bà coi như từ lúc Lục Minh Bạc sinh     lớn lên đến hôm nay. Khương Tân Liên nhớ tới, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu,  với Hứa Lương Dung: “Cũng   đứa nhỏ  hiện tại đổi đến nhà ai ăn cơm, lát nữa em múc chút đồ ăn đưa qua cho nó, để xem tình huống.”
 
Hứa Lương Dung gật đầu: “Cũng .”
 
Chẳng mấy chốc  đến tuổi hai đứa nhỏ  nhà trẻ.
 
Ba tuổi, hầu hết trẻ em đều  bố  ôm  lòng và đưa đến cổng trường.
 
Hứa Tư Điềm cũng  ngoại lệ.
 
Ngày đầu tiên nhập học, Khương Tân Liên phát huy vượt xa  thường, bà dùng một chút tóc còn sót  của Hứa Tư Điềm để buộc một lọn tóc xinh   đầu,  mỗi lọn tóc đều điểm xuyết một chiếc chuông dệt kim  vang lên, trong đáng yêu  lộ  vẻ ngốc nghếch.
 
Váy nhỏ cũng mới, váy bồng tầng tầng chồng lên , từ vớ đến giày da, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ đặt mua qua.
 
Hứa Lương Dung ôm con gái  lòng đưa đến cổng trường. Khương Tân Liên mở bình giữ nhiệt bên cạnh cặp xách nhỏ của cô , thử nước ấm một ,  đó dặn dò  dặn dò  cô rằng khát thì uống nước,   WC thì tìm giáo viên.
 
Hứa Tư Điềm  , một  chìm đắm trong nỗi buồn sắp chia tay cha , mặt mày đỏ hoe.
 
Ngoại lệ duy nhất  lẽ là Lục Minh Bạc.
 
Ngày đầu tiên đăng ký thì một  tới,  khác  ba   cùng, còn   , mỗi  đều  ba lô nhỏ, bên trong đựng khăn giấy, quần áo để  và các loại vật dụng thiết yếu,  cũng  .
 
Ngay cả quần áo   cũng mặc mấy ngày, tuy rằng     rẻ, nhưng cũng   là   lăn lộn qua lăn lộn , thoạt  phủ đầy bụi bẩn.
 
Sau khi đăng ký   sân, phụ  rời  theo sự sắp xếp của giáo viên.
 
Rất nhanh, lớp mới liền bộc phát tiếng  đinh tai nhức óc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-344.html.]
 
Lá gan Hứa Tư Điềm cực nhỏ, ở nhà còn  thể  nũng với ba , ngang ngược hai ,  bên ngoài ngay cả đầu cũng  dám ngẩng,  dám  chuyện với giáo viên cũng  dám trao đổi với bạn học, một  chọn cái ghế nhỏ nhất ở bên cạnh, trốn tránh    xuống.
 
Lục Minh Bạc   lớp, đầu liền to .
 
Đám ngốc nghếch    thể ,  đến mức  phiền lòng, cũng    cái gì để , cũng    cha  .
 
Anh là trẻ mồ côi duy nhất trong hội trường, một giọt nước mắt cũng  rơi.
 
Cuối cùng, Lục Minh Bạc đặt vị trí của  ở băng ghế bên cạnh Hứa Tư Điềm.
 
Nguyên nhân  đơn giản, Hứa Tư Điềm chọn vị trí  vốn là rời xa bộ phận lớn đám ngốc nghếch , quan trọng hơn là tiếng Hứa Tư Điềm  nhỏ nhất trong đám trẻ con .
 
Lá gan cô nhỏ, ngay cả  cũng  dám  lớn tiếng, mặt mày hồng hồng và chóp mũi cũng hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống, giọt nước mắt một giọt  một giọt rơi, thanh âm sửng sốt một chút cũng  dám lên tiếng.
 
Người cao nhất trong  những  lùn, Lục Minh Bạc đối với biểu hiện  của Hứa Tư Điềm miễn cưỡng coi như hài lòng, ít nhất đề – xi – ben nhỏ,  đến mức  cho  phiền lòng.
 
Năm nay Lục Minh Bạc   quen thuộc với Trần Kỵ, lúc còn   học, mấy đứa trẻ ngang tàng xấp xỉ tuổi tác  đánh   ít trận nên nảy sinh tình bạn sâu đậm.
 
Lục Minh Bạc cảm thấy    cách nào  bất kỳ tiếng  chung nào với một phòng  lóc , chuông tan học tiết thứ nhất  vang lên, Lục Minh Bạc liền rời khỏi chỗ  chạy lên lầu, tìm những đứa trẻ ngang tàng  chung tiếng  với  để  chơi.
 
Ngay lúc đó Trần Kỵ mặc dù cũng chỉ mới bốn, năm tuổi, nhưng  dựa  vẻ bề ngoài  trai quá mức xuất chúng, bắt  niềm vui của  bộ nữ sinh nhà trẻ.
 
Một bàn chocolate, nhận cũng nhận  hết.
 
Trần Kỵ   nên  đau đầu.
 
Lúc Lục Minh Bạc tới,  lúc thấy Trần Kỵ cau mày,  một bàn đồ ngọt rầu rĩ.
 
Anh buồn  vài bước chạy đến bên cạnh Trần Kỵ, kéo băng ghế  xuống, cầm lấy một hộp chocolate  qua, thuận miệng  với   em bên cạnh: “Đám ngốc nghếch  thật sự   đầu óc, thích  Kỵ mà      cũng   ăn một miếng đồ ngọt ?”