Lục Minh Bạc tiện tay tháo mấy viên  ném  miệng, nhai mấy miếng: “Ngọt quá.”
 
Trần Kỵ liếc mắt: “Cậu  thì lấy hết .”
 
Lục Minh Bạc  tháo  một loại khác,  ăn  : “Anh Kỵ,    nhận thì đừng để họ để ở đây chứ?”
 
“Không cho để ở đây,  ầm ĩ lên .” Trần Kỵ hất cằm cách đó  xa, mặt  chút  đổi , “Người    di thư .”
 
Lục Minh Bạc  đến suýt sặc: “Tổng cộng  mấy chữ mà  di thư chứ.”
 
Lục Minh Bạc  theo hướng Trần Kỵ  hiệu, nhếch môi trêu ghẹo : “Bộ dạng   tệ, cũng  . Anh   , một đám ngốc nghếch lớp chúng em  thể , kiềm chế là  .”
 
Ánh mắt Trần Kỵ lạnh lùng   một cái, im lặng : “Không tệ cái rắm,  từng thấy qua   ?”
 
Lục Minh Bạc lắc đầu: “Chưa từng thấy,   thấy  ?”
 
Trần Kỵ liế m môi , dáng vẻ kiêu ngạo   như một: “Cô bé nhà bạn ở Bắc Lâm của  ,  xinh ,  cũng .”
 
Lục Minh Bạc: “…”
 
Thời gian giữa giờ  ngắn ngủi,  khi Lục Minh Bạc ăn lung tung mấy miếng, đang chuẩn  vỗ m.ô.n.g trở về lớp   lầu. Trước khi , Trần Kỵ cau mày, mạnh mẽ nhét một bàn chocolate   trong mũ hoodie của  , để cho   mang   bộ, một cái cũng  bỏ sót.
 
Khi Lục Minh Bạc trở  lớp, tiếng  trong lớp  hề giảm bớt.
 
Anh nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ trở  chỗ , trong nháy mắt  thấy Hứa Tư Điềm  cùng bàn, suýt chút nữa ngất .
 
Rốt cuộc  xảy  chuyện gì ? Tại  ngay cả   cũng bắt đầu lên tiếng  lớn.
 
Rõ ràng  khi  , cô chỉ dám len lén rơi nước mắt, cũng   tiếng động gì.
 
“Khóc cái gì?” Giọng Lục Minh Bạc mang theo chút  kiên nhẫn,  khách khí với cô.
 
Lời   , Hứa Tư Điềm  càng lớn tiếng.
 
“Không ,  gì mà  chứ?” Lục Minh Bạc nghĩ mãi mà  rõ.
 
“Cậu là cha  cần  là  bỏ trốn ?”
 
Hứa Tư Điềm đau lòng bắt đầu thút thít, bả vai run lên.
 
Lục Minh Bạc cau mày: “Không  chỉ là  học thôi ? Ba   lập tức tới đón,  thể đừng  ?”
 
Hứa Tư Điềm giống như một câu cũng   lọt.
 
Lục Minh Bạc gần như hết kiên nhẫn, vắt hết óc khuyên nhủ cô: “Lén  cho  một bí mật nhé.”
 
Lời    ,  lẽ bản chất của con  là thích buôn chuyện, Hứa Tư Điềm vốn đang há to miệng  lớn lập tức ngậm , nước mắt vẫn còn đọng trong hốc mắt, mặt mũi cũng đỏ bừng, vẻ mặt  mơ hồ  vô tội, nhưng sự tò mò   bất giác lộ .
 
Lục Minh Bạc: “…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-345.html.]
Anh thở dài, bắt đầu vạch trần vết sẹo: “Nói cho  , ba   lát nữa sẽ tới đón, nhưng ba   sẽ  tới.”
 
Cuối cùng Hứa Tư Điềm cũng mở miệng  với  câu đầu tiên: “Vì  ?”
 
Lục Minh Bạc hời hợt : “Không cha  ,    sớm bỏ trốn cùng  khác, ba  cũng   ở . Cậu  xem,  như  mà cũng  , các   gì mà   chứ?”
 
Hứa Tư Điềm ngẫm , cảm thấy quả thật   lý,   thật đáng thương.
 
Đang  lau khô nước mắt,  thấy Lục Minh Bạc bí ẩn tiến  gần .
 
Cô mở to mắt, cho rằng  còn  bí mật gì  .
 
Mà  quả nhiên : “Còn  một bí mật  cho  .”
 
“Cái gì?” Đôi mắt Hứa Tư Điềm ướt sũng, cũng   còn tâm tư  .
 
Lục Minh Bạc: “Cậu   , đừng  nữa.”
 
Hứa Tư Điềm: “…”
 
Mặc dù Hứa Tư Điềm   thừa nhận, nhưng vẫn vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt.
 
Lau một lát, bỗng nhiên  đầu nhắm ngay gáy Lục Minh Bạc.
 
“Cậu xem giúp  một chút,     nhéo  ?”
 
“Thả lỏng một chút .”
 
Lúc  Hứa Tư Điềm còn  thích xinh : “Cậu  thể giúp  buộc  ?”
 
Lục Minh Bạc  hề nghĩ ngợi: “Không thể.”
 
Không chỉ  thể, còn thuận tay giúp cô buông lỏng một nửa còn .
 
Hứa Tư Điềm: “…”
 
Một lát , Lục Minh Bạc liền lấy  mấy hộp chocolate từ phía  mũ ném lên bàn cô: “Ăn ?”
 
Hứa Tư Điềm gật đầu.
 
Lục Minh Bạc : “Ăn  thì đừng lên tiếng nữa, càng đừng ,   thấy ?”
 
Hứa Tư Điềm tiếp tục gật đầu.
 
Ngày đó, Hứa Tư Điềm  bạn cùng bàn của cô tên là Lục Minh Bạc.
 
Mẹ cô Khương Tân Liên thường xuyên  đưa cơm cho đứa bé , tên là Lục Minh Bạc.
 
Cũng bắt đầu từ ngày , Hứa Tư Điềm lặng lẽ nhận nhiệm vụ đưa cơm cho .
 
 đáng tiếc đó là Lục Minh Bạc  từng phát hiện qua.