Hứa Tư Điềm  say đến mức  sấp  bàn ngủ say khò khò,      Lục Minh Bạc châm chọc.
 
Lục Minh Bạc  nhạo cô xong, ngửa đầu  rót nửa chai rượu, đang định tiếp tục thì bên ngoài  một bàn khách  ,  sức gọi nhân viên phục vụ trong tiệm.
 
Cửa hàng  ở gần làng đại học, đại đa   tới đều là sinh viên. Từ thứ hai đến thứ năm ký túc xá trường học  gác cổng, qua mười giờ rưỡi dường như sẽ   khách, cho nên ca tối hôm nay chỉ  một  Hứa Tư Điềm ở đây.
 
 mà Hứa Tư Điềm lúc   say đến bất tỉnh nhân sự, những  khách gọi vài tiếng cũng  thấy   đáp .
 
Tửu lượng Lục Minh Bạc  , từ nhỏ đến lớn hầu như  từng say. Anh  thấy tiếng  Hứa Tư Điềm đang   bàn, sửng sốt vài giây , chậm rãi từ vị trí  dậy,  về phía bàn khách đang  rời : “Ăn chút gì  ạ?”
 
Anh  Hứa Tư Điềm chào hỏi.
 
Cửa hàng  Lục Minh Bạc thường đến, quy trình gọi món thậm chí còn quen thuộc hơn cả Hứa Tư Điềm  mới đến  thêm vài ngày. Anh cầm trong tay một thực đơn  tay,  cúi đầu  bên cạnh bàn ăn, chào hỏi còn  dáng.
 
Mãi cho đến thời gian đóng cửa cuối cùng, Hứa Tư Điềm cũng  thấy  dấu hiệu tỉnh táo.
 
Lục Minh Bạc đơn giản thu dọn mấy bàn tàn cuộc, mặt  chút  đổi khiêng con ma men  ngủ gần hai tiếng   khỏi nhà hàng, cõng đến khách sạn gần đó thuê phòng.
 
Sáng sớm hôm , Hứa Tư Điềm tỉnh  từ  giường khách sạn, cô   cảnh xa lạ xung quanh  cho hoảng sợ.
 
Khi xoay   thấy Lục Minh Bạc  một cái giường khác,   trầ/n truồ/ng  sấp ngủ, khiếp sợ đạt tới đỉnh điểm.
 
Hứa Tư Điềm  thét chói tai theo bản năng, nhưng   kêu .
 
Một đêm say rượu, cổ họng vô cùng khô rát.
 
Cô sững sờ ôm chăn  ở  giường một lát, ánh mắt gắt gao  chằm chằm Lục Minh Bạc còn đang ngủ say. Một lát , cô giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên mở tấm chăn quấn quanh ở  n.g.ự.c  lên, cụp mắt tỉ mỉ kiểm tra một , thấy quần áo tối qua vẫn còn nguyên vẹn mặc  , cô  thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà  nhanh  rơi  mất mát khó hiểu nào đó.
 
Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên từ chỗ bóng tối  che kín bởi chăn, Lục Minh Bạc  tỉnh dậy, nửa  lười biếng dựa  đầu giường, một tay gối  đầu, ánh mắt đang  chằm chằm động tĩnh của cô.
 
Không khí nhất thời yên tĩnh, bầu  khí giữa hai    hổ  cứng đờ.
 
Nhìn  hai giây, mặt Lục Minh Bạc  chút  đổi dụi dụi mắt, hờ hững : “ cũng   điều xằng bậy.”
 
Hứa Tư Điềm: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-353.html.]
 
Cô  rằng mặc dù cô  từng  qua chuyện , nhưng    loạn thì cô vẫn  thể cảm giác .
 
Hứa Tư Điềm bỗng nhiên nhớ tới năm đó lúc họp lớp cấp ba, cô uống say ở KTV, Chu Phù và Trần Kỵ thông báo cho Lục Minh Bạc tới đưa cô về nhà.
 
Đêm đó  đường  cũng chỉ  hai  bọn họ, ngoại trừ Lục Minh Bạc sợ cô té ngã  mặt đất nên mới đưa tay  đỡ cô  ngoài, cũng lười chiếm một chút hời giữa nam nữ.
 
Mà hôm nay cũng giống như .
 
Trai đơn gái chiếc đều say khướt, chung sống một phòng.
 
Lại   chuyện gì khác  xảy .
 
Hứa Tư Điềm nhất thời   nên   nên .
 
Lục Minh Bạc đưa tay nắm lấy chiếc áo T-shirt tối hôm qua tùy ý vứt ở cuối giường mặc lên ,  đó xuống giường, bỏ qua Hứa Tư Điềm  mặt  lập tức  về phía phòng tắm rửa mặt.
 
Động tác của   nhanh,  khi rửa mặt xong  , đường cong cằm còn  chút bọt nước  lau khô theo đó chảy xuống.
 
Đi qua bên giường Hứa Tư Điềm,  liếc mắt, thuận miệng hỏi: “Cô  tắm ?”
 
“Hả?”
 
“Gọi bữa sáng, cô  rửa mặt thì   ăn?”
 
“A…”
 
Cho đến khi nước lạnh  ướt khuôn mặt, Hứa Tư Điềm mới bỗng nhiên phản ứng  là  và Lục Minh Bạc ở chung một phòng và ngủ một đêm, lát nữa rửa mặt xong   ngoài   ăn bữa sáng với .
 
Sự phát triển  quả thật  thể tưởng tượng nổi,  khi chỗ  của hai  ở cấp ba  tách , Hứa Tư Điềm sẽ  còn ảo tưởng  thực tế  nữa.
 
Tim cô  nhịn  đập nhanh hơn, cho dù  Lục Minh Bạc đối với cô   ý gì.
 
Ra khỏi toilet  đến  bàn ăn nhỏ  đúng giờ, Lục Minh Bạc  bắt đầu ăn.
 
Hứa Tư Điềm lúc  vô cùng căng thẳng,  chuyện cũng ấp a ấp úng: “Cái đó… đêm qua  …”