Ban đêm dường như là phát sốt, cả  nóng bỏng, mơ mơ màng màng tỉnh , mệt mỏi đến khó  thể nhúc nhích.
 
Ngoài phòng loáng thoáng truyền đến thanh âm của Lục Minh Bạc, chắc là đang  điện thoại, trong  khí còn  mùi cháo thịt nạc qua lửa.
 
Lục Minh Bạc  chuyện  chút gấp gáp: “Được   ,  đó liền khuấy ? Sao   mùi khét ? Có  nấu như  , để  ?”
 
“Sớm  như  gọi đồ ăn bên ngoài, cái gì mà đồ ăn bên ngoài  sạch sẽ,  bệnh liền  thể ăn chứ, dù  thứ  cũng  hơn so với   đúng ?”
 
Sau khi cúp điện thoại,  im lặng một lát,  nhanh  vang lên một hồi chuông điện thoại.
 
Mùi khét trong  khí càng lúc càng nặng, Lục Minh Bạc  kiên nhẫn nhấc máy: “Cái gì? Chu Chi Tình về Bắc Lâm ?”
 
Hứa Tư Điềm vốn  ở  giường  mở mắt  ,   ba chữ Chu Chi Tình, gần như là phản xạ  điều kiện nín thở.
 
Cô   đối diện   gì với Lục Minh Bạc, chỉ   khi  cúp điện thoại : “Không  với  nữa, ông đây  ngoài một chuyến.”
 
Trong giọng  mang theo chút vội vàng.
 
Hứa Tư Điềm gần như thốt  gọi tên  theo bản năng: “Lục Minh Bạc…”
 
Âm thanh  lớn, nhưng  vẫn  thấy.
 
Lục Minh Bạc  nhanh bưng chén nước nóng  , bên cạnh là túi chườm hạ sốt: “Sao em  ngủ ở phòng  đồ, suýt chút nữa sốt đến bốn mươi độ, uống thuốc ,   mua cho em chén cháo.”
 
Hứa Tư Điềm khẽ nhíu mày, giọng   yếu: “Đừng , bây giờ em   ăn gì cả…”
 
“Không uống  , lúc  lấy thuốc cho em, bác sĩ   ăn cái gì đó.”
 
Lục Minh Bạc  , Hứa Tư Điềm cầm viên thuốc hạ sốt màu trắng lên uống  trong miệng, trong đầu   đang suy nghĩ cái gì, cũng  để ý uống nước, viên thuốc đắng chát cắn nát trong miệng, cũng  cảm thấy đắng bao nhiêu.
 
Một  sai lầm  đến lúc  sửa chữa .
 
Mấy ngày  khi hạ sốt, Hứa Tư Điềm  tiệm cắt tóc,  mái tóc xoăn của  trở về  .
 
Sau khi đóng gói  bộ những chiếc váy  thuộc sở thích và phong cách của cô trong tủ quần áo để   ngoài quyên góp, cô đơn giản thu dọn hành lý, chuyển về ký túc xá cao học của trường.
 
Chia tay  như tới đột ngột, thật   sớm  dấu vết để  theo.
 
Tất cả vốn cũng chỉ là một bên tình nguyện và lừa  dối  của cô.
 
Lục Minh Bạc liên tục bận rộn công việc mấy ngày, mấy buổi tối  về nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-357.html.]
Trước đây tình huống  cũng  thông thường,   đặc biệt báo . Chờ vài ngày  về đến nhà,  mới phát hiện  đúng lắm.
 
Anh mơ hồ cảm thấy hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Tư Điềm.
 
Trong nháy mắt điện thoại  kết nối,  thở phào nhẹ nhõm.
 
“Em   ? Sao  ở nhà.” Lục Minh Bạc bình tĩnh hỏi.
 
Hứa Tư Điềm đáp cũng bình tĩnh như ,  mang theo một chút cảm xúc, cũng  còn như lúc  đối diện với , liền  thể kiểm soát  giọng điệu nhẹ nhàng: “Em về ký túc xá trường học.”
 
“À, trường học gần đây bận rộn nhiều việc ? “Lục Minh Bạc tiện tay châm điếu thuốc.
 
Hứa Tư Điềm  nhạt,  chút bất đắc dĩ: “Anh quả nhiên  quá để ý em   gì với .”
 
Lục Minh Bạc nhíu mày,    hiểu: “Em  ý gì mà vòng vo .”
 
“Mấy hôm      với   , chúng … suýt chút nữa là tới nơi .”
 
Động tác đốt tàn thuốc của Lục Minh Bạc cứng đờ, cuối cùng nhớ  hôm đó lúc ăn cơm, cô bỗng nhiên  với  chuyện chia tay.
 
Mấy năm nay, giữa bọn họ thậm chí cũng  từng cãi ,  nghĩ mãi mà  rõ rốt cuộc vì  cô nhất thời ngẫu hứng mà  những lời như , nên cũng  để ý.
 
Giờ phút  lông mày nhíu  vô cùng khó coi, giọng  trầm xuống: “Hứa Tư Điềm, em nghiêm túc ?”
 
“Ừm.” Hứa Tư Điềm im lặng vài giây, “Từ đầu tới cuối, em đều nghiêm túc.”
 
Mà , thật  giả, cô thật sự  phân biệt .
 
Sau cuộc điện thoại đó, liên lạc giữa hai     cắt đứt.
 
Hứa Tư Điềm  tâm  ý tập trung  luận văn  nghiệp và các công việc  thêm.
 
Lục Minh Bạc bắt đầu xã giao ngày đêm, bộ dạng liều mạng khiến Trần Kỵ  chút   .
 
Có một ngày Trần Kỵ thuận miệng khuyên một câu: “Bảng hiệu Phù Trầm  đặt ở đây,   nhiều hạng mục chen vỡ đầu đưa tới cửa, xã giao thích hợp là ,  cần liều mạng như ,   cũng  thể ăn cơm.”
 
Lục Minh Bạc hồi lâu  lên tiếng,  đó mới thở dài : “Dù  về nhà cũng chỉ  một ,  Kỵ…   thể hiểu  cảm giác đó , giống như mấy năm  .”
 
“Không   đều tự tìm ?” Trần Kỵ   ý định an ủi , hơn nữa, tình huống của hai  bọn họ  giống .
 
Lục Minh Bạc cũng lập tức gật đầu nhận lời: “Vâng, tự tìm.”
 
Buổi tối hôm đó,   một  trong căn nhà hai  ở cùng  nhiều năm, nhịn   nhớ  lúc cô còn  rời .