Rõ ràng cảnh tượng , lẽ    ở bên trong chờ cô  .
 
Trong tiệm, Hứa Tư Điềm  về phía Lý Lương Tu: “Cái  chật quá, em gái  nặng hơn  một chút, nếu mặc cả ngày thì mệt lắm.”
 
Lý Lương Tu gật đầu: “Thay đổi nhỏ thì dễ, còn  đổi lớn thì khá khó,  cũng cảm thấy cái  thiếu sót,  là cái khác  hơn nhỉ, cô cảm thấy thế nào?”
 
Hứa Tư Điềm cũng gật đầu: “Ừm,  cũng cảm thấy .”
 
Lý Lương Tu : “Vậy   gọi điện thoại cho con bé hỏi ý một chút, cô ở đây chờ  một lát nhé.”
 
Hứa Tư Điềm: “Được.”
 
Sắc mặt Lục Minh Bạc nặng nề  ở trong xe, chỉ cảm thấy linh hồn giống như  tách , tim nghẹn đến mức đến gần như  thể suy nghĩ. Anh thật sự   nổi nữa, đang  lái xe rời , nhưng mà khoé mắt  thoáng  thấy hai  da đen một cao một béo  tiệm váy cưới.
 
Anh dừng động tác khởi động xe  theo bản năng, khi  thấy một  trong đó  bắt đầu chạm  Hứa Tư Điềm,   hề nghĩ ngợi lập tức mở cửa xe vọt .
 
Lục Minh Bạc ở Kim Đường cũng đánh  từ nhỏ tới lớn, tuy  thắng nổi Trần Kỵ, nhưng  những     là nhẹ nhàng.
 
Hai  cộng  cũng   đối thủ của ,  khi  đánh lập tức chia  chạy trốn.
 
Lý Lương Tu  tiếng liền cúp điện thoại chạy tới, Lục Minh Bạc  thấy  ,   nhiều lời liền đ.ấ.m một cái.
 
Hứa Tư Điềm lúc  rốt cuộc kêu lên: “Lục Minh Bạc! Anh  gì !”
 
Một đ.ấ.m  của Lục Minh Bạc sợ là trút nỗi căm giận chung và hận thù cá nhân, đen mặt  với Lý Lương Tu: “Lần  đưa cô      mời rượu,   dẫn cô    suýt chút nữa   khác bắt nạt,  nó ông đây  sớm  đánh mày !”
 
Một đ.ấ.m  của Lục Minh Bạc  hề nhẹ, khóe môi Lý Lương Tu chảy  một chút máu.
 
 mà   cũng  cam lòng yếu thế, lập tức giơ tay đáp   một đấm: “Bắt nạt? Không  mày bắt nạt cô  tàn nhẫn nhất ?”
 
“Con  nó ông đây mới là  sớm  đánh mày.”
 
Lời    , Lục Minh Bạc giật  tại chỗ,  đó như là bỗng nhiên đồng ý với cách  của Lý Lương Tu, cứ để   đánh từng cú một   , một chút ý tứ  đánh trả cũng  .
 
Cũng ,  hỗn như , Hứa Tư Điềm  đánh  thì    cô đánh một trận,  cô trút giận, cũng  .
 
Mấy nắm đ.ấ.m rơi xuống, cuối cùng Hứa Tư Điềm   yên, xông lên ngăn Lý Lương Tu : “Đừng đánh nữa,  chảy m.á.u , để  đưa   bệnh viện.”
 
Cô  khả năng của Lục Minh Bạc, đám  năm đó lăn lộn với Trần Kỵ, mỗi  đều là nhân vật tàn nhẫn.
 
Đừng  Lý Lương Tu đánh lên   liên tiếp, cho   phát huy nửa tiếng nữa, cũng  bằng một đ.ấ.m   của Lục Minh Bạc.
 
Hứa Tư Điềm đẩy Lý Lương Tu lên xe  bệnh viện, áo cưới   cũng  kịp .
 
Lục Minh Bạc một  im lặng  lên tiếng  tại chỗ một lát, cuối cùng lấy thẻ  bồi thường  bộ tổn thất do đánh  trong cửa hàng và váy cưới,  đó cũng lái xe  theo đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-365.html.]
 
Một đ.ấ.m  của Lục Minh Bạc đánh  hàm  của Lý Lương Tu, Hứa Tư Điềm lo lắng đối với đầu óc sẽ  ảnh hưởng gì, buộc     bộ kiểm tra, còn  yêu cầu Lý Lương Tu ở  bệnh viện theo dõi.
 
Chờ Hứa Tư Điềm một   ,  hơn hai tiếng trôi qua.
 
Cô xách váy cưới, từng bước  xuống bậc thang  cửa bệnh viện, cuối cùng phát hiện Lục Minh Bạc tùy ý  ở bậc thang.
 
Cô thả nhẹ bước chân theo bản năng, lặng lẽ  về phía . Lúc tới gần , Hứa Tư Điềm  thấy  lẩm bẩm như là đang  cái gì đó.
 
Lặp  liên tục.
 
Sau khi  kỹ mới phát hiện, hình như là đang học thuộc từ tiếng Pháp.
 
Hứa Tư Điềm  chút kinh ngạc, cô xách váy  xuống bên cạnh .
 
Lục Minh Bạc dừng  một chút, nghiêng đầu  về phía cô, hốc mắt  đỏ lên.
 
Hứa Tư Điềm huých khuỷu tay   : “Này,     kiểm tra một chút ?”
 
Dù  Lý Lương Tu   đánh  cũng tàn nhẫn.
 
Lục Minh Bạc giật giật khóe miệng, vô cùng chảnh,    coi  gì, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là công tử bột, giống như gãi ngứa , kiểm tra cái rắm.”
 
Hứa Tư Điềm “A” một tiếng: “Vậy em quên mất,    thì em   đây.”
 
Lục Minh Bạc phản ứng  nhanh, lúc  ôm n.g.ự.c bắt đầu hít hà một .
 
Hứa Tư Điềm nhíu mày  : “?”
 
Lục Minh Bạc nghiêm túc : “Anh  mới nhận , chắc là  chấn thương bên trong,  thể sắp hộc máu.”
 
Hứa Tư Điềm: “… Có bệnh .”
 
Hai tay Hứa Tư Điềm ôm làn váy, cụp mắt  thấy một mảnh lụa trắng màu tuyết, mới bỗng nhiên phản ứng : “Xong , em mặc váy cưới của   .”
 
Lục Minh Bạc nâng cằm, : “Cũng  xong .”
 
Hứa Tư Điềm: “?”
 
Lục Minh Bạc: “Váy cưới   mua , nhưng em mặc thành như  cho , em  chịu trách nhiệm.”
 
Hứa Tư Điềm liếc   một cái: “Bao nhiêu tiền ?”
 
“Váy    thích, cho nên là báu vật vô giá,  khi em trả xong, đừng nghĩ kết hôn với Lý Lương Tu.” Lục Minh Bạc tính toán  khá, “Đương nhiên, nếu trả  nổi,  cũng  ngại em lấy  báo đáp xóa bỏ  bộ .”
 
Hứa Tư Điềm: “…”