Cử chỉ ỷ  trong vô thức  khiến Trần Kỵ vô cùng hưởng thụ, thiếu niên nhẹ cong khóe môi mà  ai nhận .
“Ơ, hai  đây là   về đấy.” Ngữ khí Lục Minh Bạc mập mờ, “Thảo nào lên nhà bà Tô  tìm thấy hai , hóa  là…”
“…” Chu Phù  hiểu   cảm giác  bắt quả tang, mặt nóng lên,   tự nhiên mà  về phía Trần Kỵ.
Mà  chỉ lười biếng ngước mắt,  để ý lời  nhảm nhí của  , hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Hôm nay bọn Tưởng Chu Chính và Lộ Trạch Châu  về ,  bảo mang cái gì cũng mang đến , cùng  tụ tập ?” Lục Minh Bạc tiếp tục , “Mới   gọi cho  mấy cuộc điện thoại đều   cúp.”
Chu Phù đột nhiên nghĩ tới lúc nãy ở khu vui chơi, điện thoại Trần Kỵ thật sự reo  ngừng nhưng   nhận cái nào, chỉ xem một chút  tiện tay ngắt.
Lục Minh Bạc  Chu Phù, cợt nhả bổ sung: “Yên tâm, đều là đàn ông,   con gái .”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ cụp mắt  Chu Phù, hỏi: “Đi ?”
Lúc  Chu Phù  đám  đối diện  chằm chằm một cách tò mò, cô ngại ngùng  chết, vội lắc đầu: “Anh  .”
“Được.” Trần Kỵ cũng  ép buộc, miễn cưỡng  về phía Lục Minh Bạc, “Các    , lát nữa  đến.”
Thấy   đưa  về, Chu Phù vội kéo tay áo  nhỏ giọng : “  thể tự  về,   cần đưa  về .”
Trần Kỵ  như   thấy: “Bớt  nhảm, về nhà.”
“…”
Đến khi đưa Chu Phù  sân  cửa nhà, Trần Kỵ mới  đầu  đến chỗ bọn Lục Minh Bạc.
Tưởng Chu Chính với Lộ Trạch Châu lớn hơn bọn họ mấy tuổi, hiện đang học đại học ở Bắc Lâm, hai ngày   vặn là kỳ nghỉ nên bọn họ trở về.
Đều là bạn cùng chơi từ nhỏ đến lớn nên Trần Kỵ   xuống, ngay cả chào hỏi cũng lười, liền hỏi thẳng Lộ Trạch Châu : “Bánh kem ?”
“Đây, vội cái gì.” Đối phương nở nụ .
Lục Minh Bạc  ý: “Cậu   Trần Kỵ gần đây ,  một đằng  một nẻo, giây  còn  với  là  tham gia thi đấu, giây    lên liên tiếp ghi điểm,  còn uống nước trong bình giữ nhiệt của con gái  …”
Trần Kỵ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-37.html.]
Trần Kỵ lười để ý đến  , tâm tư cũng    đặt  bàn, chỉ lo lắng Chu Phù rốt cuộc  về đến nhà  .
Rõ ràng   là  tự  đưa về đến cửa nhà, tận mắt thấy cô bước  sân nhưng vẫn  quá yên tâm.
Suy nghĩ một chút,  lấy điện thoại ,  nhíu mày,  nhớ  bảng thông tin   chủ nhiệm bảo điền  nhập  điện thoại của Chu Phù .
Mấy giây ,  màn hình xuất hiện bốn chữ “Thành phố Bắc Lâm”, thiếu niên trầm mặc, im lặng đợi. 
Đầu bên   lâu    , thời gian quá dài nên tự động cúp máy.
Ấn đường Trần Kỵ vô thức nhăn tít ,  bấm mở giao diện tin nhắn , gửi tin nhắn cho cô: 【Có ở trong phòng ?】
 qua nửa phút, vẫn   ai nhắn .
Đối diện là Tưởng Chu Chính thấy bộ dạng  như , nhịn   trêu: “Tìm ai , bạn gái hả? Báo cáo ?”
Trần Kỵ nhướng mắt, lưu manh nhếch khóe môi, cũng   phủ nhận.
Sau đó   lên, gọi ông chủ tiệm gói mấy phần đồ ăn  xách bánh sinh nhật    vận chuyển từ Bắc Lâm tới, thản nhiên : “Đi .”
“Đi ngay bây giờ hả?” Tưởng Chu Chính hỏi.
“Phải cho mèo trong nhà ăn .”
Tưởng Chu Chính kinh ngạc: “Mèo gì mà yếu đuối thế,  như thờ phụng tổ tiên , A Kỵ còn  kiên nhẫn đó ?”
Lục Minh Bạc  sớm quen với việc  muộn về sớm của Trần Kỵ, vẻ mặt   mập mờ: “Mèo cái gì chứ, là công chúa nhỏ từ thành phố tới, nhưng mà  Kỵ thật sự xem   như tổ tiên .”
Bên , Chu Phù  mới tắm xong, đang yên lặng   bàn sấy tóc.
Lúc Trần Kỵ  về, bước chân  gấp.
Ba bước biến thành hai bước  lên lầu,  khi  thấy khe cửa cuối hành lang lầu hai lộ  ánh sáng vàng ấm áp, cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tự giễu nhếch môi, cũng   rốt cuộc đang lo lắng cái gì, mới   rõ ràng là  tự  đưa cô về nhà.
Đi đến  phòng ngủ, Trần Kỵ tiện tay gõ cửa.
Âm thanh máy sấy trong phòng dừng   nhanh, tiếng bước chân “cộc cộc cộc” quen thuộc vang lên.