Ấn đường thiếu niên bất giác giãn , trong lòng hiểu vui mừng ít.
Một lát , Chu Phù ló đầu thăm dò: “Sao thế?”
“Sao điện thoại?”
“A?” Cô ngờ Trần Kỵ thế mà còn gọi điện thoại cho cô, “Mới đang tắm.”
Nghĩ cũng đúng, Trần Kỵ cũng hỏi nhiều: “Về phòng mặc áo khoác .”
“Hả?”
“Xuống lầu.”
Chu Phù chớp chớp mắt, tuy gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Ừm.”
Trên bàn ăn bày một cái bánh kem lớn, lúc Chu Phù bọc áo bông dày từ cầu thang xuống, thấy Trần Kỵ đang cầm bật lửa đốt nến.
Cô gái nhỏ ngẩn , đó vội chạy qua, lúc thấy hộp bánh sinh nhật quen thuộc, kinh ngạc : “Trước đây mỗi năm sinh nhật đều ăn bánh ở tiệm .”
Trần Kỵ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Là từ Bắc Lâm mang đến.”
Lúc cô thuận miệng đề cập qua một .
“Không .” Thiếu niên lười biếng ngước mắt cô, trầm giọng : “Rơi nước mắt đem cô với bánh kem vứt ngoài.”
Chu Phù: “…”
Nói xong, tiện tay ném một khối gỗ trong lòng cô, một cách tùy ý: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Đây là cái gì?” Cô gái nhỏ tò mò nghiên cứu một chút,đây hẳn là do tự cắt những thanh gỗ để chế tạo, lắc lắc, bên trong dường như còn tiếng vang, “Cái thể tháo ?”
“Sau dạy cô tháo.”
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đến Trần Kỵ, cầm lấy bàn tay lớn của trai, mở lòng bàn tay , lấy từ trong túi áo bông một quả táo đặt lên : “Đêm Giáng sinh bình an.”
“Shhh — —“ Trần Kỵ híp mắt, “Lúc cô tặng áo len cho , ?”
“ thấy Lục Minh Bạc đều đeo khăn quàng cổ .”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ ngại ngùng : “Gần đây vẫn học xong, bây giờ tặng …”
Lúc Trần Kỵ câu trả lời của cô chọc : “Cô thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-38.html.]
“Kiếm cớ chiếm hời, ôm cũng đều cho cô ôm .”
“…”
**
Ngày hôm Chu Phù đến lớp, thấy bầu khí hiểu chút ngột ngạt.
Lúc tiến cửa, ít ngước mắt cô theo bản năng, đó ăn ý về phía Chu Chi Tình đang sấp bàn.
“Sao ?” Chu Phù đặt cặp sách xuống, nhỏ giọng hỏi Hứa Tư Điềm.
Hứa Tư Điềm vội đến gần bên tai cô: “Hôm qua việc giành gấu bông của , như thế nào truyền , mấy học sinh trong lớp đều đang nhạo , kết quả bật , đổ lên đầu .”
“?”
Hứa Tư Điềm tiếp tục : “Trường học tổ chức tiệc liên hoan Tết Nguyên Đán ?”
Chu Phu gật đầu.
“Việc là lớp trưởng và Chu Chi Tình phụ trách, lớp trưởng vốn tưởng chỉ cần nhóm nữ sinh hát đồng ca đơn giản nhưng Chu Chi Tình thêm một đoạn riêng để nổi trội, là xích đu với chim bồ câu, lớp trưởng kiên nhẫn luyện tập với mấy tuần .”
“Kết quả sáng hôm nay thấy danh sách hợp ca , lập tức tìm lớp trưởng , thì tham gia.”
Chu Phù: “…”
“Vì tiết mục báo lên , đạo cụ đều xin , vì nghĩ lớp trưởng nhất định về phía , ngờ tới lớp trưởng cũng là một cứng đầu, mấy tuần lúc luyện tập thấy phiền , thẳng, cần tham gia nữa, phân đoạn của đổi thành của .”
Chu Phù: “…?”
Chu Phù cảm thấy còn gì để , cô Chu Chi Tinh đối với thành kiến, cô tránh tiếp xúc với cô hết cỡ, thế nhưng nghĩ tới vẫn trốn tránh .
Bên lớp trưởng giống như đang đánh cược, Chu Phù cách nào từ chối nên chỉ thể bất đắc dĩ mà đồng ý.
Buổi luyện tập diễn cuối tuần.
Sau khi Trần Kỵ đưa Chu Phù đến trường thì cùng Lục Minh Bạc lên sân bóng chơi bóng.
Lúc nghỉ ngơi nửa chừng, uể oải trở về phòng học thì thấy Chu Phù đang đạo cụ xích đu, ngẩng đầu nghiêm túc lớp trưởng .
“Đợi đến khi hát nhạc đệm xong, các bạn hợp ca sẽ chia hai bên, đến lúc đó bọn họ sẽ từ từ thả dây thừng xích đu của xuống, giống như cái dây thép , chỉ cần nắm chắc vững mở miệng hát theo là .”
Trần Kỵ: “…”
Không là tên ngốc nào nghĩ sự sắp xếp màu mè .
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.