Khi đó Chu Phù đang ở lớp thì   sai  đón .
Lúc   xe tới đảo Kim Đường cô vẫn còn đang mặc đồng phục.
Cô chỉ nhớ khi đó xe chạy  nhanh, lúc  cô gọi điện thoại tới, giọng điệu  chút kì lạ.
“Ba với    nước ngoài nửa năm, chốc nữa con tới đảo Kim Đường  nhớ  lời bà Tô, khí hậu bên đó  ,  thích hợp để con dưỡng bệnh. Mẹ  nhờ  thu xếp giúp con việc bên trường học, thứ hai là  thể  thiện hồ sơ.”
“Chu Chu, con hãy nhớ kỹ khi tới nơi đó hãy chăm chỉ học hành và dưỡng bệnh, đừng liên hệ với mấy  ở Bắc Lâm bên  nữa.”
“Mẹ mãi mãi luôn yêu con.”
Hơn bốn giờ , chiếc xe mới chậm rãi dừng .
Chu Phù   ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Tới nơi  ?”
“Lối tới Kim Đường xung quanh đều là đường biển, đường bộ thì  hẹp, xe ô tô  thể tiến . Có lẽ cô sẽ  xuống xe  tiếp tục  bộ  tầm hai km nữa mới tới.” Tài xế  lời xin : “ chỗ đó cũng  gần, chỉ cần  qua cầu là đến.”
Chiếc xe mang theo biển  Bắc Lâm nhanh chóng rời .
Chu Phù từ lúc sinh    nuông chiều, đây là  đầu tiên trong đời mà cô  bước   con đường đầy sỏi đá như .
Chiếc va li cao tới nửa   sỏi đá hành tới mức  bất động một chỗ.
Tiếng ve kêu khắp nơi, gió biển mằn mặn thổi tới cuốn  cái nóng nực của mùa hè, từng cơn từng cơn thổi về phía cô.
Một lát , tiếng gầm rú từ xa phóng tới, bụi cát cuồn cuộn thổi khiến Chu Phù  nhịn  mà che miệng ho khan.
Khi tiếng ồn dần lắng xuống cũng là lúc trông thấy mấy chiếc xe gắn máy vây quanh cô.
“Này, em gái.”
“Trắng trẻo, tinh tế,  qua liền  mới từ thành phố tới.”
Có  nhếch miệng : “Tới Kim Đường ? Lên xe  trai nào,  trai chở em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-4.html.]
Trong mười mấy năm sinh sống ngắn ngủi, Chu Phù quả thực  từng gặp một tên nào khốn nạn tới như . Cô căng thẳng tới mức nắm chặt vali hành lí đến tím tái ngón tay.
Đám  càng lúc càng tới gần, cô gái nhỏ cắn răng  còn đường lui.
Bỗng một tiếng la vô cùng tự phụ vang lên.
Dưới gốc cây đại thụ  xa, thiếu niên  an tĩnh  chiếc moto đột nhiên gạt tờ giấy che  mặt qua một bên, mày cau ,  mặt hiện rõ lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đó là  đầu tiên cô gặp  Trần Kỵ.
Thiếu niên với  hình cao lớn,  cong    chiếc môtô, một chân lười biếng gác lên  xe, chân còn  thoải mái hạ xuống đất, mặc   là một chiếc áo T-shirt màu đen rộng thùng thình tràn đầy vẻ hoang dã. Dưới ánh mặt trời thiêu đốt,    ngược với ánh nắng chói chang,   tỏa  một vầng sáng chói mắt.
Mặc dù  thể  thấy khuôn mặt của  nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó Chu Phù bỗng chốc cảm thấy  tựa như một vị thần giáng thế .
Tất cả đám   đều sợ .
Cô  tự chủ  mà tiến về phía  trai nọ như thể  chạy tới nơi  thể giúp  giữ  mạng sống.
Năm đó Trần Kỵ so với cô  cao hơn  nhiều, Chu Phù nỗ lực ngẩng đầu lên  , ánh mắt mang theo nét đáng thương mà cầu xin: “Anh  thể đưa  đến Kim Đường ?”
 ánh mắt thiếu niên  cô  sâu  đáy, cô tình lộ  một tia uy h.i.ế.p cùng áp bách,  đó khinh thường mà nhếch khóe môi, thanh lãnh : “Em gái, em xem ông đây  giống   ?”
Nghe xong đám  xung quanh liền  ầm lên.
“Phụt, chọn ai  chọn  chọn   Kỵ.”
“Cái loại con gái nghĩ đủ kế để leo lên xe  Kỵ  thì nhiều  đếm xuể, nhưng mà  thấy ai thành công bao giờ.”
“Anh Kỵ, nếu   chở cô  thì để bọn em.”
Khóe môi cô gái nhỏ mím chặt, bàn tay cố chấp mà nắm lấy vali, một  chật vật  về phía .
Tiếng  đùa trêu chọc vẫn vang lên  ngớt, thiếu niên ban nãy hãy còn thản nhiên   mô tô đột nhiên mất  vẻ bình tĩnh vốn , mũi  giờ đây chỉ đọng   là mùi hương mà lúc  con gái  áp sát  đọng .
Vừa nhắm mắt , trong đầu liền hiện lên hình ảnh  con gái cắn răng kiên cường rời , càng nghĩ tới  càng khiến  bực bội.