“Lá gan của cô càng ngày càng lớn đấy.” Thiếu niên  thẳng  dậy, véo lấy má của cô, “A, con  nó thật là mềm.”
Cô gái nhỏ ngước mắt lên  ,  hề khiếp sợ mà : “Anh.”
Lần  đổi  đến lượt Trần Kỵ dừng .
“Không   hổ.”
Sau khi xử lý xong miệng vết thương  mặt, ánh mắt Chu Phù đảo qua đảo     thêm vài  nữa.
Cô nhớ  khung cảnh hỗn loạn ban nãy, chỉ  thể trơ mắt  mấy tên lưu manh tóm lấy   .
Bởi  nên chắc hẳn sẽ  chỉ  một vết thương .
Cô gái nhỏ đột nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo của , giống như là  vén lớp vải dệt  lên.
Thấy  sắc mặt Trần Kỵ liền  đổi,  mất bình tĩnh, khẽ cau mày: “Cô cũng  khác  là mấy.”
Chu Phù  để ý, tiếp tục vén áo lên.
“Lại  nhân cơ hội  mà chiếm hời ?” Thiếu niên bắt  đôi tay đang  càn của cô, vẫn  chút  đắn mà , “Hành động đừng lộ liễu như  chứ ——”
Không đợi   xong, hai lớp vải dệt  mỏng   Chu Phù kéo lên tận  hông, để lộ  một mảng eo thon rắn chắc.
Phần bụng phía ,  hai vết m.á.u trông rợn .
Hai tay của cô gái nhỏ  tự chủ  mà siết chặt , móng tay ghim sâu  lòng bàn tay, mắt thường dường như cũng  thể thấy  hốc mắt của cô đỏ hơn nhiều so với ban nãy khi mới bước  cửa.
“Đừng .” Trần Kỵ thu  vẻ   đắn của : “Mới  thể  thôi mà  rơi nước mắt? Ngủ một giấc là khỏi liền.”
Chu Phù đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó  khi  tạt nước  , cũng ngay trong đêm hôm   mí mắt của    thêm một vết thương,  cách một hôm nữa liền   tới xin .
Chuyện      thể trùng hợp tới như , đến bây giờ nghĩ  mới thấy,   nhất định là   đòi  công bằng cho .
Trần Kỵ  kiêu ngạo    quy tắc  việc riêng của , chắc chắn  sẽ    những việc     với các cô gái, nếu  đánh  thì ắt hẳn cũng vì bảo vệ bọn họ mà đánh.
“Là do  liên lụy tới .” Cô  nhanh chóng xử lý vết thương cho    nén  mà rơi nước mắt.
“Liên quan gì tới cô?” Trần Kỵ cho dù là dỗ   cũng sẽ   theo lẽ thường, “Đừng  tự dát vàng lên mặt .”
Cuối cùng  vẫn thành thật mà  đó, tùy ý để cho cô quấn từng lớp băng gạc lên phần eo của  thì mới  thể khiến   ngừng rơi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-41.html.]
Chu Phù còn cẩn thận thắt một cái nơ hình con bướm ở  để cố định băng gạc, Trần Kỵ bất đắc dĩ mà lên tiếng: “Cô quấn thành thế  thì ông đây   mà còn dám  gặp  khác?”
Cô   ngẩng đầu lên  .
Trần Kỵ  chịu  ánh mắt cô  như  nên đành thỏa hiệp: “Được, , , đều để cô băng bó.”
Suốt ba ngày nghỉ tết nguyên đán, Trần Kỵ đều  Chu Phù bắt ở yên  giường mà dưỡng thương.
Rõ ràng chỉ là vài vết thương nhỏ ngoài da,  đây  chỉ cần rửa qua chúng bằng nước là , còn đối với cô thì vài vết thương  tựa như là một chuyện vô cùng lớn.
Đây là  đầu tiên Trần Kỵ  nếm trải hương vị khi   phục vụ.
Thế nhưng, cũng  tệ lắm.
…
Ngày  học trở  cuối cùng cũng tới,  giữa tiết tự học,  cửa lớp học đột nhiên xuất hiện một bạn học sinh lớp khác: “Thông báo đến với bạn học Trần Kỵ, giáo viên chủ nhiệm  gặp .”
Chu Phù  chằm chằm bóng dáng thiếu niên từ từ rời , trong lòng đột nhiên  một chút hoảng sợ  thể giải thích.
Cô theo bản năng  về phía hai nam sinh  gây sự với cô  bữa tiệc tối hôm , chỗ  cũng trống .
Chu Phù bất giác nhíu mày, trong lòng mơ hồ  sự lo lắng.
Không lâu  tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết tự học vang lên, Lục Minh Bạc hoảng hốt   lớp khiến cho suy đoán của cô ngày một trở nên chắc chắn.
“Mẹ kiếp, hai thằng cha khốn kiếp , hôm qua rõ ràng  còn gặp bọn chúng tung tăng nhảy nhót  bàn bi-a, hôm nay chân chúng nó  bó bột còn  xe lăn tới trường, khác gì vu oan giá họa lên   Kỵ.”
“Trần Kỵ giờ đang ở ?” Chu Phù chỉ quan tâm tới việc tại   vẫn còn  trở .
“Bỏ học, cũng  luôn .” Lục Minh Bạc tức giận tới mức  đổ bệnh: “Từ  đến nay thanh danh của A Kỵ vẫn  , hai tên khốn   giỏi giả vờ,   tới chuyện  nhà trường tin tưởng bọn chúng vô điều kiện. Cũng chẳng thèm điều tra, ngay lập tức đình chỉ học  .”
“Anh Kỵ vốn  lòng tự trọng  lớn, từ  tới giờ  lười cãi  với kẻ ngốc  nên   liền   bỏ .”
Lục Minh Bạc nghiến răng nghiến lợi : “ con  nó  thể  lọt tai cái giọng điệu đó, chỉ  điều thanh danh của  cũng kém,   thì bên trường học cũng chẳng tin.”
Chưa kịp dứt lời thì hai nam sinh bó thạch cao, cợt nhả đẩy xe lăn trở về lớp.
Việc đó hiển nhiên là   do Trần Kỵ .
Đêm hôm đó cô  bảo  ngừng tay tha cho bọn họ, vài  trong  bọn họ còn nhanh chân bỏ trốn hơn bất kì ai khác.
Chỉ là bây giờ Chu Phù tạm thời  quan tâm đến vấn đề đó, cô lúc  chỉ   Trần Kỵ hiện tại   .