Cô  về phía Lục Minh Bạc: “Cậu  thể cho  mượn điện thoại để gọi điện cho     ?”
Lục Minh Bạc  hào phóng mà đưa điện thoại cho cô: “Chỉ  điều lúc  chắc hẳn   sẽ  bắt máy , nếu là  điện thoại của  thì may  còn  cơ hội.”
Sự thật chứng minh Lục Minh Bạc quả thực  hiểu Trần Kỵ, gọi mấy cuộc đều    bắt máy.
Cũng trong buổi sáng ngày hôm đó,  đầu tiên Chu Phù trốn học.
Cô chạy thật nhanh về căn nhà cũ của bà nội Tô, nhưng cả căn nhà đều trống rỗng, cũng  thấy   cả.
Cô trở về phòng lấy điện thoại của  , liên tục gọi cho Trần Kỵ, chỉ là vẫn   ai bắt máy.
Không nản lòng, Chu Phù liền gửi cho  một tin nhắn: 【Anh đang ở ,   trở về nhà nhưng vẫn  thấy .】
Một lúc  điện thoại liền vang lên một tiếng, cuối cùng cũng  hồi âm:【Chạy lung tung   đó, về lớp học !】
Chu Phù vội vã nhắn : 【Anh    gì hết,    để  một  chịu tủi .】
 như dự đoán,   hồi âm nữa.
Chu Phù ôm điện thoại   nền đất của phòng ngủ, im lặng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định đăng nhập  tài khoản wechat mà cô   sử dụng kể từ ngày đặt chân tới đảo Kim Đường.
Trước khi cô tới đây,  cô cũng  đổi cho cô một  điện thoại mới, danh bạ trống rỗng, tài khoản wechat cũ cũng  đăng nhập .
Chu Phù thử khiếu nại một hồi lâu mới   .
Đối với tài khoản nửa năm    sử dụng, khi click  sẽ thấy một dầu chấm đỏ nhắc nhở.
Giờ phút  cô   tâm tư quản những thứ khác, lập tức tìm  một nhóm nhỏ ba , gọi hai  khác bên trong .
Lăng Lộ Vũ: 【Đm?!】
Thân Thành Dương: 【Trời má, bà cô của  cuối cùng cũng chịu trò chuyện với chúng .】
Lăng Lộ Vũ: 【Tớ còn tưởng rằng   xuyên thời gian  tìm hạnh phúc.】
Chu Phù: 【…】
Bây giờ cô     thời gian để  giỡn, vội vàng  trọng tâm vấn đề với Thân Thành Dương:【Có thể tìm giúp tớ vài đoạn video giám sát  ?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-42.html.]
Thân Thành Dương là con nhà giàu, tiền nhiều tới mức   chỗ để mà tiêu, bạn nhiều mà bè cũng nhiều bởi  nên   nhiều chiêu trò mánh khóe.
Nghe xong yêu cầu của cô liền trả lời: 【Việc  quá dễ dàng, nhưng nó cũng chỉ  thể hù dọa mấy  bình thường thôi, còn nếu   tòa thì   vô dụng.]
Chu Phù: 【Có thể hù dọa  là  .】
Thân Thành Dương bên   nhanh  gửi video cho cô, Chu Phù xem qua một hồi cảm thấy  còn vấn đề gì nữa, nhanh chóng trở về trường.
Vừa tới lớp cô ngay lập tức  về chỗ hai kẻ gây sự   thẳng luôn  vấn đề: “Mau  giải thích rõ với nhà trường rằng vụ việc    liên quan tới Trần Kỵ.”
Hai   khẽ sửng sốt  bật : “Cậu cho rằng  là ai, đừng tưởng rằng   Trần Kỵ che chở liền nghĩ  là trời là đất,   hiện giờ đến   còn đang chẳng tự lo .”
Chu Phù nhếch môi: “Các     cũng  , dù  thì  vẫn  bằng chứng ở hậu trường, chính xác là video giám sát.”
“Cái quái gì cơ, chỗ quỷ quái  mà cũng  camera giám sát?”
“Nhất định là   lừa chúng .”
Nghe  Chu Phù thản nhiên đặt chiếc điện thoại vẫn đang phát đoạn video  lên bàn: “Nhìn xem, quen chứ? Còn nữa, nếu các  vẫn     giải thích cho Trần Kỵ thì cũng  ,  sẽ trực tiếp báo cảnh sát, hơn nữa bố   ở bên Bắc Lâm cũng sẽ mời luật sư tới đây một chuyến.”
Hai     tới đây,   về video đang phát, lập tức hoảng sợ: “Đừng mà em gái, bớt giận bớt giận, chúng  là nhất thời  tỉnh táo nên mới  năng bậy bạ… Chuyện đó bọn  còn  trách Chu Chi Tình, nếu   do  …”
Dưới tình thế cấp bách, hai   mỗi  một câu đem  bộ câu chuyện kể  sạch sẽ.
Tới khi  xong mới nhận   gì đó  thích hợp.
“Không đúng, càng nghĩ càng thấy video giám sát đó  gì  đúng lắm? Không  là giả chứ?”
“Cậu đợi  một lát.” Người nọ đột nhiên từ  xe lăn  dậy, “    chỗ   xem rốt cuộc là  video giám sát  , con  nó  nhất là đừng dọa ông.”
“Không cần  .” Chu Phù  một cái: “ đúng là  lừa .”
“Cái  gì !” Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Chu Phù  lấy  một đoạn video mà cô   : “ bây giờ thì   cái .”
“Hai  các  tưởng rằng  thể biện minh với   ?  mang video  tới  mặt nhà trường  lóc mấy tiếng thì bọn họ còn  thể tin tưởng các  , vẫn là tin   đúng ?”
Vấn đề dường như  giải quyết thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Chỉ  điều Trần Kỵ vẫn  nhận điện thoại, tất cả tin nhắn đều như đá chìm xuống đáy biển.