Mãi cho đến khi tan học, Kim Đường lâu  mới  một cơn mưa lớn như .
Những hạt mưa va  chiếc ô tạo thành những giọt sương mù dày đặc tựa như lông ngỗng.
Hứa Tư Điềm  mang theo ô, còn Chu Phù thì .
Sức khỏe của cô vốn   bởi  nên  thể  dính mưa, do đó bất kể là trời nắng  mưa, mỗi sáng  khi cô  khỏi nhà thì Trần Kỵ đều để ở trong cặp cô một bình giữ nhiệt và một chiếc ô.
 hôm nay cô   nhiều lời liền nhét chiếc ô  trong n.g.ự.c Hứa Tư Điềm.
Sau đó lẳng lặng  trở  ghế, cầm điện thoại gửi cho Trần Kỵ một dòng tin nhắn khác: 【Trần Kỵ, hôm nay   ngoài mà  mang theo ô, mưa cũng thật lớn.】
【Các bạn học cũng đều  về hết cả ,  ai tiện đường cả, giờ chỉ còn    trong phòng học.】
【Trần Kỵ,  lạnh quá.】
Một lát , chiếc điện thoại cuối cùng cũng  động tĩnh, Chu Phù click mở tin nhắn, nhịn   mà cong khóe môi.
Chỉ  mấy chữ đơn giản, nhưng Chu Phù  thể tưởng tượng   biểu cảm của  lúc : 【Được , chờ .】
Trần Kỵ tới sớm hơn nhiều so với dự kiến.
 
Sau khi  xong tin nhắn , Chu Phù mới giải hai câu trắc nghiệm thì   xuất hiện  mặt cô.
 
Cô đại khái cũng đoán   cả ngày hôm nay đều  ngây ngốc ở căn nhà cũ đó nhưng kể cả   ở đó thì cũng  thể nào chỉ mất vài phút để di chuyển tới đây.
 
Chu Phù ngẩng đầu lên  : “Nhanh  ? Không    ở ngoài đường từ lúc nãy đấy chứ.”
 
Trần Kỵ đem chiếc ô lớn màu đen  tựa  tường,   một lời   cô thu dọn cặp sách, chẳng trả lời câu hỏi của cô.
 
Cũng coi như là dáng vẻ cam chịu.
 
Chu Phù khẽ cong môi , ngoan ngoãn  chờ ở một bên mặc  thu dọn đồ đạc cho ,   ý định giúp đỡ.
 
Lúc thu dọn gần xong, Trần Kỵ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ô đưa ai ?”
 
“Hả.” Chu Phù sửng sốt, đến khi hiểu  vấn đề thì liền bắt đầu giả bộ  hiểu: “Đưa cho ai  chứ, rõ ràng là   mang theo.”
 
“Nói dối.” Đến cả mí mắt  trai cũng lười nâng lên: “Sáng nay là tự tay   tự bỏ nó  cặp cô.”
 
“Cô nghĩ là    ?”
 
Chu Phù: ”…”
 
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Trần Kỵ tiện tay cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc      khoác lên  Chu Phù, đem khoá kéo kéo tận lên  cùng một một cách vô cùng thuần thục .
 
Tự dưng vài tháng trời trở đông gần đây,   bất chợt lo lắng về thời tiết.
 
“Hả.” Chu Phù ngơ ngác ngước mắt lên.
 
“Không  là cô kêu lạnh  ?”
 
Lúc  cô mới nhớ tới nội dung tin nhắn ban nãy.
 
Lời nhắn khi  là vì cô  để  để ý tới  nên mới nhắn bừa như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-43.html.]
 
“Bây giờ   lạnh.” Nói xong cô liền nhanh chóng cởi áo khoác đưa  cho .
 
 vẫn  kịp cởi khoá  trai  lạnh lùng : “Yên lặng mà mặc áo , tới lúc sinh bệnh   cần tới  hầu hạ, chăm sóc.”
 
Chu Phù: “…”
 
Hai  cùng   xuống tầng.
 
Lúc đến  chỉ mang theo một chiếc ô tới, cũng may là nó đủ che chắn cho hai , chỉ  điều là   sát gần chút.
 
Dọc theo đường ,  trai  cầm ô thẳng mà nghiêng nghiêng hướng sang phía cô, thi thoảng còn đưa tay vòng qua che chắn giúp cô.
 
Chỉ  điều là bước chân của Chu Phù quá ngắn,   một lát Trần Kỵ khẽ thở dài  dừng bước đưa cán ô về phía cô: “Trước hết cứ cầm lấy .”
 
“Hả?”
 
Trần Kỵ   gì mặt vô cảm mà bước tới  mặt cô   xuống: “Leo lên.”
 
Hành động  của  liền khiến Chu Phù phát ngốc: “Gì cơ?”
 
“Nhanh lên, lề mề quá.”
 
Trước lời thúc giục của Trần Kỵ, Chu Phù đến nghĩ cũng  kịp nghĩ liền theo bản năng leo lên tấm lưng dài rộng .
 
Đôi tay hết sức tự nhiên mà vòng qua cổ  thiếu niên,   cầm lấy cán ô từ trong tay cô gái, hờ hững : “Ôm cho chắc , đến lúc ngã xuống cũng  ai thèm quan tâm tới cô .”
 
Nghe  Chu Phù liền ôm  chặt thêm một chút theo bản năng, đôi chân đặt bên hông thiếu niên cũng tăng thêm vài phần lực .
 
Hạt mưa cứ tí tách tuôn rơi, nó  ngừng va  chiếc cô cách bọn họ trong gang tấc, Chu Phù   cõng  lưng yên , lúc cô khẽ  đầu , môi của cô   cẩn thận chạm  vành tai mát lạnh của  thiếu niên.
 
Hai má của cô  khỏi nóng bừng lên.
 
 cũng     do cô gặp ảo giác   mà vành tai ban nãy lúc cô vô tình chạm  dường như  bằng mắt thường cũng  thể trông thấy nó đang đỏ tới rực lửa.
 
Chu Phù ngẩn  trong giây lát, lúc cô lấy   tinh thần thì  qua  thấy Trần Kỵ  về hướng ngọn núi nhỏ.
 
Cô thuận miệng hỏi: “Chúng  đang về nhà hả?”
 
Trần Kỵ: “Đưa cô về nhà .”
 
Chu Phù  xong lập tức hiểu  ý của , cô lắc đầu : “Vậy thì  cũng  về,   chúng  về nhà cùng .”
 
Bước chân thiếu niên chợt khựng , nhưng  nhanh chóng  khôi phục  như thường: “Cô là con gái, ngày ngày cứ bám lấy một  đàn ông là  ý gì?”
 
Chu Phù mặc kệ lời  của : “  nghĩ  ngốc đến mức  hiểu gì.”