Trần Kỵ  để ý tới lời cô mà : “Làm  cô chắc chắn là  chỉ  một ?”
 
Chu Phù lúc  mới sửng sốt nhận , một lát  cô gái nhỏ liền theo bản năng ôm chặt lấy cổ của  hơn, nhỏ giọng thì thầm : “Vậy thì   càng   cùng.”
 
Đuôi mày thiếu niên khẽ nhướng lên: “Cô cũng ngang ngược thật đấy.”
 
…
 
Đây là  thứ hai Chu Phù theo chân Trần Kỵ tới ngôi nhà cổ .
 
So với   thì nơi đây cũng    đổi gì nhiều, lúc cô vô tình ngước mắt lên thì liền phát hiện một vài chi tiết lúc   cháy đen giờ đây    đổi bằng vài chi tiết điêu khắc mới.
 
Còn   thứ đều y hệt như trí nhớ của cô.
 
Phía  là đại sảnh, bên trong  một vườn hoa cạnh hồ, xung quanh còn  vài chiếc xích đu nữa.
 
Buổi tối  khi ăn cơm xong, Chu Phù ngựa quen đường cũ mà ôm lấy quần áo  tắm rửa.
 
Kể từ   cô tới đây, Trần Kỵ dường như  thêm  nơi  khá nhiều đồ đạc của cô. Căn nhà cũ giờ đây  đầy đủ, thoải mái như đang ở nhà bà Tô .
 
Trận Kỵ rót đầy một bát thuốc bắc  mới đun xong  bước lên tầng,  đó yên tĩnh  chờ cô trong phòng.
 
Đợi tới khi cô gái nhỏ  tắm xong,  đổi một váy ngủ sợi bông trắng tinh đẩy cửa bước ,  thứ như đập thẳng  mắt .
 
Thiếu niên bất giác siết chặt bát thuốc, cổ họng cảm thấy  khô nóng.
 
Một lát  mới chịu rời mắt,  đặt chén thuốc bổ lên bàn, thế nhưng cũng là  đầu tiên  ở   cô uống cạn, chỉ  một câu : “Uống cho đàng hoàng đó.” Rồi vội vàng rời .
 
Khi tới vườn hoa cạnh hồ nước, Trần Kỵ lấy từ trong túi quần  một bao thuốc, động tác châm lửa  gọn gàng   quen thuộc.
 
Điếu thuốc cháy hết mà cái cảm giác khó chịu khác thường vẫn cuồn cuộn  cách nào áp chế.
 
Phía  bỗng vang lên tiếng bước chân xuống tầng “Lộc cộc” của Chu Phù.
 
Không lâu  cô gái nhỏ  bước đến phía  ,  tay cầm lấy ly sữa bò mà   mới hâm nóng tự nhiên  xuống chiếc xích đu  mới  lắp đặt.
 
Lúc Trần Kỵ    liền thấy Chu Phù đang tự  đu đưa.
 
Động tác phun khói thuốc của thiếu niên  khựng , yết hầu  nữa  căng thẳng, hàng lông mày khẽ nhíu ,  tự nhiên mà : “Về phòng .”
 
Chu Phù: “?”
 
Trần Kỵ: “Ông đây cố ý  đây hút thuốc, còn cô    đây mà ngửi?”
 
Chu Phù uống sữa bò,   rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-44.html.]
 
“Nghe lời nào.”
 
Cô vẫn giả bộ   thấy như cũ, ở bên cạnh xích đu tự chơi vui vẻ.
 
Trần Kỵ  đầu tiên     gì với một , khẽ châm chọc cô: “Cái    là để cô chơi  ? Tự ý  đấy .”
 
Chu Phù nâng mí mắt, khẽ gọi  một tiếng: “Trần Kỵ.”
 
“Hả?”
 
“Có   cảm thấy   xinh  khi   xích đu  bữa tiệc tối ngày hôm đó .”
 
Biểu cảm của  thiếu niên cứng đơ trong giây lát, còn cô gái nhỏ thì đắc ý mà cong cong mắt  .
 
Trần Kỵ   để ý tới cô nữa, Chu Phù uống xong ly sữa bò liền suy nghĩ  kể  bộ những việc mà cô   trong ngày  khi  rời .
 
“Ba   sẽ  phê bình và xử phạt, còn  cũng sẽ   đình chỉ học nữa. Vậy thì ngày mai chúng  hãy cùng   học nhé.”
 
Chu Phù chỉ lo kể   bộ câu chuyện, mãi  mới chú ý tới biểu cảm u ám của  thiếu niên.
 
“Anh  thế?”
 
Sắc mặt Trần Kỵ nặng nề: “Lá gan của cô cũng lớn thật đấy.”
 
“Cô   bọn nó là cái loại  như nào ? Cô như  mà còn dám khiêu khích bọn chúng?” Trần Kỵ đá đá đầu lưỡi của  chạm  má, tức giận  hề nhẹ: “Nếu hôm nay   tới đón cô thì lúc  chính cô cũng sẽ   bản   đang ở  đấy.”
 
Chu Phù há miệng thở dốc, lúc  xác định là cô cũng  nghĩ nhiều tới .  hiện tại khi     những lời  cô mới ý thức , giờ mới ý thức mà sợ hãi , cúi thấp đầu : “ chỉ là    thấy  chịu oan ức, rõ ràng    của …”
 
Nghe  thiếu niên liền yên lặng  cô chằm chằm, nghiến chặt răng lợi, một lát  đột nhiên nâng khoé môi: “Từ lúc   qua đời, ông đây vẫn  từng   những lời như .”
 
Chu Phù  nghĩ đến việc  sẽ nhắc tới chuyện , bàn tay đang nắm lấy dây xích đu bỗng tăng thêm  chút lực, đến cả việc thở cũng cẩn thận hơn.
 
Thiếu niên  bên cạnh vườn hoa gần hồ nước lười biếng mà nhấc mí mắt lên  về hướng ngôi nhà   cháy đen một nửa: “Bà  c.h.ế.t ở nơi , vì  cháy mà chết.”
 
Nói xong   đầu  Chu Phù, giả bộ thoải mái mà : “Sợ ?”
 
Chu Phù vội lắc đầu: “Đó là  mà  thương yêu nhất nên    gì  sợ cả.”
 
Một đêm trời mưa, ngay cả ánh trăng cũng mờ ảo.
 
“Ba  là  Bắc Lâm.” Cậu bỗng nhiên  đầu  về phía Chu Phù: “Ông  ở Bắc Lâm kinh doanh cũng  lớn.”
 
Thiếu niên tự giễu mà nhếch nhếch khoé môi: “Chỉ là ông  và   ly hôn  cả khi   sinh  bởi vì ông   hề  tới sự tồn tại của .  đều là    và cha dượng nuôi lớn từ nhỏ, bà nội cũng chính là  ruột của bố dượng .”
 
Đến giờ Chu Phù mới , thì   và bà nội Tô   là   ruột thịt.