“Cha dượng đối xử với , năm đó thời điểm khó khăn nhất, ông luôn bận rộn mà luôn chăm sóc . Cả hai đều sinh thêm con nên ông coi như con ruột mà nuôi dưỡng thành .” Trần Kỵ chằm chằm điếu thuốc: “Kết quả là kỳ nghỉ hè năm đó, bố ruột tới thăm và rằng ông nội ở trong thành phố gặp , ông về Bắc Lâm chơi hai ngày. Chỉ là loại vong ân bội nghĩa là đây cũng vấn đề gì khác mà thấy gọi là .”
“ ở Bắc Lâm non nửa tháng, buổi tối ngày trở về, cha dượng đường lúc bấy giờ dễ nên đích lái xe tới đón. Trên đường tới ngoài ý xe ngã, trực tiếp rơi xuống chân núi.” Trần Kỵ ngước mắt Chu Phù: “Cũng chính tại cái chỗ nửa năm lúc cô đầu đến Kim Đường thấy ở đó.”
“Cũng tại vị trí đó thiếu một cái cây, nếu như thêm một vài cái cây ở chỗ đó thì cha dượng của cũng đến mức ngã xuống chân núi mà chết.” Cậu vô thức lấy một điếu t.h.u.ố.c lá , đang định châm lửa thì thoáng thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang ở phía , đó liền thản nhiên nhét bật lửa túi: “Lúc đó hầu hết dân đảo đều rằng khắc c.h.ế.t ông .”
“Mà cũng nghĩ như .” Lời của mang theo phần bất lực.
Chu Phù nhịn mà đỏ mắt.
“Chỉ , bà là duy nhất với rằng đây của , những tin đồn nhảm nhí đều là giả, nên cần vì nó mà chịu uất ức.” Trần Kỵ hít sâu: “Tình cảm của bà và cha dượng như , nhưng đến một câu trách cứ bà cũng .”
“Thậm chí vì để tự trách cứ bản mà bà còn dám nhung nhớ cha dượng mặt . Chỉ là mỗi khi đêm về, bà lặng lẽ ôm di ảnh của cha dượng, đến chỗ hoa và cây mà cả hai cùng thiết kế trong ngôi nhà mà cả hai tự tay xây dựng, đốt tiền giấy để trò chuyện với ông.”
“Rồi một , bà tới tận đêm khuya, thế nào chọn cách nhắm mắt xuôi tay, chờ tới khi phát hiện thì căn nhà cháy rụi phân nửa.”
“Sau chỉ là khắc c.h.ế.t cha mà còn là khắc c.h.ế.t cả cha lẫn . Lần đến cả cũng thể an ủi nữa.”
Không chỉ miệng lưỡi thế gian đồn đại mà đến cả cũng chấp nhận đem bộ tội đổ .
Những rõ ràng sai là , mới là đau khổ nhất.
Chu Phù xong chóp mũi liền ửng đỏ, vô thức nắm chặt lòng bàn tay .
Trần Kỵ xoay , lười biếng tới, tựa như bộ câu chuyện nãy đều liên quan gì tới , nhếch môi đưa tay nắm lấy cổ tay đang đặt miệng cô kéo xuống, nhẹ giọng : “Đừng cắn.”
“Cái biểu cảm gì thế ?” Thần sắc thiếu niên trở vẻ cà lơ phất phơ như khi, khẽ vươn tay nhéo nhéo má cô: “Đừng với là cô đấy chứ.”
“Sớm như đem những chuyện kể cho cô.” Cậu bất lực mà cong khoé môi: “Cô gái nhỏ , cô mỗi khi cô thì đều con nó khó dỗ ?”
Chu Phù mím môi, trừng mắt liếc một cái, nhưng đó hốc mắt ươn ướt.
Biết chuẩn chuyển chủ đề khác, Chu Phù cũng nhiều lời.
Điện thoại của cô gái nhỏ nãy giờ vẫn đặt ghế xích đu đột nhiên vang lên, là một dãy điện thoại tên, Trần Kỵ theo bản năng mà nhướng mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-45.html.]
Cô ở Kim Đường lâu như, ngoại trừ Hứa Tư Điềm thi thoảng gọi điện thoại tới trò chuyện với cô thì còn điện thoại nào khác gọi tới.
Đầu lưỡi thiếu niên đá đá xương hàm trong vô thức.
Chu Phù tiện tay nhận điện thoại, đầu dây bên còn vang lên một giọng của đàn ông cũng trạc tuổi , phản ứng của Chu Phù lập tức trở nên mật, quen : “Hiểu , giờ tớ lập tức tin nhắn trong nhóm là chứ gì? Không tý nữa cũng ? Cậu cho rằng ai cũng như các thích buôn chuyện suốt ngày ? Cuộc sống sinh hoạt của tớ bây giờ đa màu đa vẻ.”
Trần Kỵ nãy giờ vẫn luôn chằm chằm Chu Phù.
Liền thấy cô cúp điện thoại mở Wechat tin nhắn.
Trong Wechat, nhóm nhỏ của ba họ đều là tin nhắn của Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương gửi tới.
Chu Phù cuộn tin nhắn lên liền thấy Thân Thành Dương hỏi : 【Gần đây liên lạc với ?】
【Nếu thì tết trở về Bắc Lâm một chuyến ? Mẹ ở bên hình như xảy chút chuyện gì đó.】
Chu Phù bất giác nhíu mày, cô vẫn còn kịp suy nghĩ để trả lời, liền thấy Trần Kỵ hỏi : “Nói cho , cô tìm ai để lấy đoạn video .”
“Hả?” Chu Phù ngẩng đầu lên: “À, là bạn hồi nhỏ, cách để tìm đoạn video đó.”
Trần Kỵ: “Đàn ông?”
“Ừ.” Chu Phù thản nhiên gật đầu, còn tự lên tiếng giải thích: “Chúng cùng từ nhỏ đến lớn , nếu như điều gì phiền toái thì cũng thể tìm đến , giống như trai ruột của .”
Sắc mặt thiếu niên lúc cho lắm, giọng đầy giễu cợt cô: “Anh trai khác cha khác ?”
“?”
Trần Kỵ: “Vậy cô gọi một tiếng trai .”
Chu Phù: “?”
“Vậy là gọi là trai ?” Chu Phù nhẹ nhàng hỏi.
Thiếu niên cắn chặt hàm, lạnh giọng : “Ai là trai của cô?”