Sau đó  bất cần  cô uống một hớp rượu ở vị trí mà   từng uống qua.
Yết hầu Trần Kỵ  nhịn  mà chuyển động lên xuống, nhất thời  đến nghiện mà quên ngăn cản cô đừng uống quá nhiều.
Đợi tới khi nhận  thì gần cả một chai rượu    cô uống cạn sạch.
Trần Kỵ thiếu chút nữa   cô  cho tức chết.
Tới khi kết thúc bữa tối, cả  Chu Phù mê man, say tới ngốc.
Cuối cùng Trần Kỵ vẫn là  đưa cô trở về nhà.
Cũng may loại rượu khi nãy  nồng độ thấp, hơn nữa cô cũng  uống quá nhiều,  đường  Trần Kỵ cõng về nhà cũng chợp mắt  một chút, nên đến khi về tới nhà ý thức của cô cũng dần dần  trở .
Trần Kỵ đưa cô về phòng ngủ,  đó liền bước  nhà tắm tắm rửa.
Lúc tắm rửa xong bước , vẫn thấy phòng cô sáng đèn như . Vốn dĩ định qua bảo cô nhanh chóng  ngủ sớm,   thức khuya. Nào ngờ đến cả cánh cửa còn  kịp gõ,   thấy cô gái đang  chuyện điện thoại với giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Đầu dây bên  là Thân Thành Dương gọi tới,     tra , do là gần Tết Âm Lịch nên đường biển  đông đúc, hầu hết vé di chuyển  đêm giao thừa   bán hết, nếu tự cô mua vé chắc hẳn sẽ  thể mua , nhưng bạn của   thì vẫn  cách,  thể lấy giúp cô tấm vé đó nếu như cô …
Chu Phù thậm chí còn  định     xong  lập tức từ chối: “Không cần ! Không cần   phiền tới bạn của …Chờ tới  giao thừa,  giao thừa, tớ sẽ trở .”
Ánh mắt của thiếu niên ngay lập tức ảm đạm, bàn tay định gõ cửa lơ lửng   trung, hồi lâu   vẫn quyết định gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng  mở , sắc mặt Trần Kỵ nặng nề, thanh âm  chút khàn khàn, hỏi cô một cách  đầu  đuôi: “Muốn  ?”
Lông mi Chu Phù run run, một lát  cô mới cẩn thận mà trả lời : “Về Bắc Lâm.”
Nói xong cô liền cúi đầu xuống.
Thiếu niên siết chặt hàm răng, mặt vô cảm mà hỏi: “Có còn   ?”
Lúc  Chu Phù  dám ngẩng đầu lên  , ánh mắt chăm chú  mũi chân, chậm rãi lắc đầu : “  chắc,  thể…là sẽ  trở  nữa.”
Cô   rõ   ở đó  xảy  chuyện gì, nhưng hình như  việc  nghiệm trọng,   cô  về cũng   đến khi nào mới  thể trở .
“Khi nào trở về?”
“Có lẽ…là  đêm giao thừa.”
Chu Phù  rõ Trần Kỵ  yên lặng trong bao lâu.
Một lúc   mới lạnh lùng mà giễu cợt: “Cô cũng  chọn ngày đấy chứ.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-49.html.]
Không khí tết nhất ở Kim Đường náo nhiệt hơn  nhiều so với Bắc Lâm, các phong tục lớn nhỏ từ xưa tới giờ vẫn  giữ nguyên.
Sáng sớm ngày 30,   nhà nhà dán câu đối, treo đèn lồng đỏ, tiếng pháo vang dội bốn phía,  khí náo nhiệt vô cùng.
Sau khi Chu Phù tắm xong, cô liền  bộ quần áo mà Trần Kỵ  chuẩn  cho cô  Tết.
Cô  xuống lầu thì bà nội Tô và Trần Kỵ  lượt  tới, véo nhẹ  bộ quần áo mới của cô,   đó mỗi  đưa cho cô một phong bao lì xì.
Đây là tập tục “Véo đồ mới ” ở đảo Kim Đường.
Chu Phù cảm thấy việc   thú vị, bởi  nên cô  tung tăng chạy về phía Trần Kỵ  véo lên quần áo của .
Thiếu niên nhướng mày: “Cô  thấy rằng đây   là quần áo mới  ?”
Chu Phù ngước mắt  : “Sao    mặc quần áo mới?”
Trần Kỵ liếc cô: “Không chuẩn , vì  nhớ rõ hẳn là hôm nay  sẽ  một chiếc áo len mới.”
Chu Phù cong cong mắt: “Có chứ.”
Sau ngày hôm đó, cả hai  đều ăn ý mà im lặng,  ai nhắc tới việc Chu Phù  trở  Bắc Lâm  ngày tới.
Hàng năm, cứ tới đêm giao thừa ở đảo Kim Đường sẽ  một tập tục đó là  dân bên  cùng với  dân  bờ b.ắ.n pháo hoa giao lưu với .
Hứa Tư Điềm  từng  với Chu Phù, nếu ước nguyện  pháo hoa giao thừa tại đảo Kim Đường sẽ   linh nghiệm.
Chu Phù  mong đợi thật lâu, cô xin Trần Kỵ đưa đến bãi biển để  ngắm nó.
Thiếu niên khẽ xuỳ một tiếng: “Rốt cuộc là sinh nhật của cô  là sinh nhật của ,  mà cô  lắm nguyện vọng thế?”
Nói tới  lui, cuối cùng  vẫn lái xe đưa cô tới đó.
Chỉ là hành động  của   cất giấu chút lòng riêng,  đưa cô tới bãi đá vắng  hơn.
Chu Phù lảo đảo bước  qua bãi đá, cuối cùng vẫn là  cõng cô  lưng.
Trần Kỵ chọn một vị trí   bãi đá  để cô xuống,  đó liền tiến tới  cạnh bên cô.
Pháo hoa ở hai bên bờ biển  ngừng nổ vang, Chu Phù hưng phấn mà ôm lấy cánh tay của Trần Kỵ, cô  cùng  ước nguyện một điều ước.
Thiếu niên nắm lấy tay cô: “Ước cái rắm, cuối cùng cũng chẳng thành hiện thực.”
“Sao   nó sẽ  thành hiện thực? Mau ước nào.”
Trần Kỵ bất đắc dĩ mà nhắm mắt , thầm niệm điều ước của .