Trong một năm qua, cuộc sống của Trần Kỵ trôi qua cô đơn lạnh lẽo.
 
Ban đầu  nghĩ rằng Tết Nguyên Đán năm nay  thể sẽ  tầm thường hơn so với những năm , nhưng bây giờ xem  cũng   gì khác biệt.
 
Vào mùng một, bà nội Tô Tú Thanh  các con cháu khác  lượt đưa  chúc Tết.
 
Trần Kỵ vẫn lẻ loi một  trông coi ngôi nhà trống, hút thuốc và uống rượu trong  khí tối tăm.
 
Chỉ  điều là địa điểm   đổi một chút.
 
Mấy năm ,  đều ở bên ngôi nhà   thiêu đốt một nửa, nhưng năm nay,   ôm một thùng rượu, tuỳ tiện  xuống  đất  cửa phòng Chu Phù  ở trong nửa năm mà chẳng phân biệt  ngày đêm.
 
Mùa đông ở đảo Kim Đường vẫn lạnh như  khi.
 
Dù trời lạnh thế nào, Trần Kỵ cũng vẫn mặc áo ngắn tay và áo khoác mỏng.
 
Theo cách  của Chu Phù, nó giống như  mặc quần áo.
 
Dường như   cảm thấy lạnh.
 
Hay là bởi vì, trong lòng   quá lạnh.
 
Chiếc áo len cao cổ màu đen Chu Phù tự tay đan mấy tháng nay,  chỉ mặc  hai .
 
Vào đêm giao thừa đó,   cô bắt mặc thử một  và mặc   ngày hôm , lúc  đích  đưa cô trở  Bắc Lâm.
 
Sau khi từ Bắc Lâm trở về,  liền vội vàng  chiếc áo len, cẩn thận khoác túi chống bụi lên  treo  tầng trong cùng của tủ quần áo.
 
Anh sợ sẽ  bẩn nó, mặc hư mất.
 
Suy cho cùng tay nghề đan áo len kém như ,  lẽ cả đời   chỉ  một cái.
 
Anh thậm chí còn   khoe khoang với đám  Lục Minh Bạc.
 
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi.
 
Không còn tiếng máy sấy tóc của Chu Phù, cũng  còn tiếng nhạc dương cầm nào truyền  mà    hiểu nữa.
 
Khi đến cô cũng  mang theo nhiều hành lý,   hầu hết đồ đạc đều do Trần Kỵ tự mua thêm từng chút một cho cô.
 
Khi cô rời , hầu như đều còn nguyên vẹn ở  Kim Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-51.html.]
 
Ngay cả con gấu bông cao hơn một mét  cũng  cô đặt ngay ngắn ở đầu giường.
 
Dường như cô  từng đến đây, càng giống như  rời .
 
Ngoài , khi trở  Bắc Lâm, cô  thể  bất cứ thứ gì cô .
 
Ngay cả  trai khác cha khác   thể hầu hạ cô bất cứ lúc nào, giúp cô xử lý những chuyện rắc rối, đều nơi đây một , chỗ đó một , mỗi nơi một  phù hợp.
 
Về cơ bản thì  cần lo cô sẽ thiếu thốn gì,  thể chịu khổ  .
 
Trần Kỵ tự giễu mà nhếch môi, cũng  , đổi  khác để giày vò,  đỡ  quan tâm.
 
Chỉ là cô gái nhỏ  thật sự là đồ vong ơn bội nghĩa (*),   cho liên lạc thì cô thật sự  gọi một cuộc điện thoại nào.
 
(*) Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ  nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ  vong ơn bội nghĩa.
 
Khi  gọi qua,  mà  thành một  điện thoại  tồn tại.
 
Anh kiên quyết thử thêm cơ hội, ngay cả tiền điện thoại cũng   cách nào nạp  cho cô.
 
Thật sự đau lòng vô ích.
 
**
 
Lối  nhà vệ sinh của công ty xây dựng Phù Trầm.
 
Chu Phù cầm điện thoại, trốn bên cạnh một bồn hoa cao bằng cả  và  xổm xuống một cách yếu ớt dọc theo góc tường.
 
Trong những năm qua, cô  vô   tưởng tượng xem  sẽ dùng biểu cảm và giọng điệu nào để chào hỏi Trần Kỵ khi gặp  .
 
 cô  bỏ qua khả năng là   quên  .
 
Có thể đó   là thiếu sót mà chỉ là sự tự lừa  dối  và   đưa  giả định như .
 
Nước mắt  tự giác  cứ thế chậm rãi tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình điện thoại.
 
Đôi mắt hạnh (*) tròn mất  vẻ long lanh, hoang mang  trống rỗng.
 
(*) Mắt hạnh  hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ  khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và  hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong “Bình Quỷ Truyện” hồi 3 chép: “May mắn , thấy  lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn , môi hồng răng trắng, động lòng  khắp nơi “.
 
Giao diện trò chuyện của Lăng Lộ Vũ vẫn đang   mới liên tục.