“Đừng  đến đại học ở Bắc Lâm,  học đại học ở Hàn Thành, bài tập vẽ tay do giáo viên giao hàng tuần đều là  chép bản thảo của  .”
 
“Đừng  bản thảo,  nhớ rằng lúc đó  mới   học,  máy tính  mới cài đặt su (*), một  đàn  khóa   gửi cho chúng  gói cài đặt cắm kiện do Trần Kỵ , dường như là một vật gia truyền, lưu truyền từ đời  sang đời khác,   tất cả mô hình lắp ráp bên trong đều là do sếp  tự  hết, thật  hổ là thần.”
 
(*) Su (Sketchup): phần mềm vẽ 3D.
 
Mấy cô gái cứ cô một câu  một câu cảm thán xong về năng lực,  nhanh liền   nhịn   bắt đầu bàn tán về gương mặt của .
 
“Ngành kiến trúc  càng lớn tuổi càng nổi tiếng, nhưng   hình như mới hơn hai mươi mà    giỏi đến mức các giáo sư của trường chúng  đều sẵn lòng đến Phù Trầm  việc.” Người phụ nữ chậc một tiếng: “Hơn nữa gương mặt đó! Buổi sáng phỏng vấn các cô  kĩ ? Tuyệt vời, đặt  dàn minh tinh là  thể tùy tiện chặt .”
 
Nói tới đây, khoé môi của các cô gái  khống chế  mà cong lên.
 
“Thật lòng mà , chỉ cần đưa khuôn mặt đó đến  mặt , yêu cầu  thức cả đêm tăng ca để vẽ,  đều cam tâm tình nguyện (*).”
 
(*) Cam tâm tình nguyện: một cách tự nguyện  chút miễn cưỡng, thường chỉ sự hi sinh nào đó.
 
Có   quá đồng ý, lắc đầu: “Muốn mơ ước thì nên mơ ước lớn hơn một chút. Chúng  thức cả đêm canh   ngủ, để   vẽ tranh  cho chúng .”
 
“Vậy tại  sếp  nghĩ  thông mà  cái vụ mua bán lỗ vốn ?”
 
Mấy      nhịn  mà  thành tiếng.
 
Chu Phù: …
 
Chu Phù dùng khăn giấy lau  vết nước  mặt xong, cô rửa sạch tay, vươn tay chuẩn  rút một tờ giấy khác,  đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô gái bên cạnh.
 
Đối phương sửng sốt, tựa hồ đang đánh giá, một lúc  mới hỏi: “Cô cũng là   phỏng vấn  ?”
 
Chu Phù gật đầu: “Ừm.”
 
“ chỉ   rằng   ấn tượng với khuôn mặt của cô,  , nếu  là  phỏng vấn,  nhất định sẽ  cô nhiều hơn.”
 
Chu Phù cụp mắt xuống, nhưng mà thực sự thì  phỏng vấn   thậm chí còn  thèm nhấc mí mắt, thậm chí còn  thèm liếc  cô một cái.
 
“Chúng  cùng  ăn nhé?” Cô gái dường như  quen thuộc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-53.html.]
Chu Phù  phản ứng kịp: “Hả?”
 
“Chúng   mới gặp  ở bên ngoài chờ phỏng vấn, dù  cũng  ăn cơm trưa,  cùng  , nếu gặp mặt thì từ nay về  chúng  là đồng nghiệp.”
 
Chu Phù há to miệng,  hổ  thể từ chối, chỉ  thể cắn răng chịu đựng mà đồng ý.
 
Trong khi tìm kiếm một quán ăn dọc đường , Chu Phù  khỏi  chút lo lắng đề phòng.
 
Vị trí của công ty xây dựng Phù Trầm  ở trung tâm thành phố Bắc Lâm, là khu vực đắt đỏ nhất Bắc Lâm.
 
Bất kể là giá nhà  giá cả.
 
Những    ở đây  chung cũng  mức lương cao và chất lượng cuộc sống cao. Ngày thường họ thường ăn một bữa đơn giản theo ý   thể dễ dàng tiêu tốn hàng trăm tệ.
 
Gần đây cô mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền để thuê một căn nhà,   dư tiền để tiêu xài hoang phí như .
 
Cô vốn định  nửa đường sẽ bảo Lăng Lộ Vũ gọi điện thoại cho cô, nhân cơ hội đó lẻn , nào ngờ    mấy bước, cô   đám  kéo  một quán mì và  xuống.
 
May mắn , các cô gái đều là sinh viên mới  trường, cũng là  eo hẹp tiền bạc,  quá xa xỉ như  nên  kiếm một quán ăn ở thời đại bây giờ thì khó  giá bình dân.
 
Chu Phù ngước mắt  lên thực đơn  tường.
 
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền ngơ ngẩn.
 
Sau khi phản ứng , cô mới vô thức   tấm biển  dòng chữ “Ăn vặt đặc sắc Kim Đường”    đó.
 
Khó trách khi thực đơn ở đây với quán ăn vặt lúc  cô ăn ở cửa  trường trung học Kim Đường giống  như .
 
Mấy cô gái  lượt gọi món cho , Chu Phù  ngần ngại gọi món giống như  đầu tiên ở Kim Đường, đó là một bát mì  cay.
 
Chỉ là lúc  gọi nó vì  ăn qua và tò mò, còn bây giờ là vì cô chỉ đủ tiền gọi món  thôi.
 
Trong khi chờ đợi bữa ăn, các cô gái vẫn  thể   về Trần Kỵ.
 
Có  cảm thán: “Hôm nay  thể vượt qua buổi phỏng vấn  thì   mấy,   sẽ  cơ hội phát triển mối tình công sở ngầm với bậc thầy.”
 
Ánh mắt Chu Phù ảm đạm,  lên tiếng.