—— Chúc Chúc nhà    kiếm thật nhiều tiền mời  ăn ngon!
 
—— Đến giờ ăn !
 
Sau khi cô  đăng bài xong, Chu Phù gần như  gọi món xong, Lăng Lộ Vũ nhận lấy thực đơn từ tay cô  kiểm tra, gạch bỏ cho cô một vài món ăn đắt tiền  lập tức đưa  cho nhân viên quán ăn.
 
Trong khi đợi đồ ăn, hai  câu  câu  mà trò chuyện.
 
Lăng Lộ Vũ thuận miệng hỏi: “Cậu và Trần Kỵ,  đó thực sự  từng gọi điện thoại  ?”
 
Ánh mắt Chu Phù  chằm chằm   bàn,  cái đồng hồ cát đếm ngược thời gian nhận thức ăn,  sững sờ: “Lúc  khi trở về Bắc Lâm,    tớ  xảy  chuyện ? Chú và thím tớ hình như  tìm tớ  lâu, ngày đó  mới về đến nhà, họ giữ hết  bộ đồ đạc của tớ. Tớ   họ   gì, suốt nửa tháng họ chỉ cho tớ ở trong phòng,  cho tớ gây thêm phiền phức, liên lạc với ai cũng  .”
 
“Cuối cùng tớ cũng  thể lấy  điện thoại của . Thật vất vả tớ mới tìm  một cơ hội để gọi, nhưng mỗi  tớ gọi, điện thoại đều tắt máy.” Chu Phù cụp mắt, tự giễu mà  gượng, nụ  cũng  chạm đến đáy mắt, “Có lẽ khó khăn lắm mới tiễn  tớ , cuối cùng cũng  thể sống một cuộc sống thanh tịnh trong những ngày . Khi tớ ở Kim Đường, tớ luôn gây   nhiều rắc rối cho  .”
 
“Sau  tớ  liên lạc với chị em của tớ lúc , tình cờ cũng  thấy   nhắc đến tình hình gần đây của nhóm  Trần Kỵ.  mỗi    hỏi tớ rằng      tìm Trần Kỵ và đưa điện thoại cho   , tớ đột nhiên  dám.” Chu Phù cắn môi , “Tớ   liệu     trả lời cuộc gọi của tớ  . Tớ  , nếu tớ gọi cho   mà   lý do, đó   là một sự quấy rầy ? Anh   cảm thấy rằng tớ  vấn đề gì ,   việc gì thì tìm    gì.”
 
“Thời gian càng lâu, tớ càng  dám.”
 
“Anh  cũng bảo tớ đừng tìm  .”
 
Lăng Lộ Vũ vội vàng xoa má cô: “Trời ơi, đừng  về bản  như , quên , đừng nhắc đến chuyện , trách tớ.”
 
Cô  rút tay về, khóe mắt cô  thoáng  hai thông báo nhắc nhở mới  vòng bạn bè, tiện tay bấm mở , cô  kinh ngạc kêu lên: “Đm.”
 
Chu Phù ngước mắt: “Sao ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-58.html.]
“Anh  trai  cho tớ hai lượt thích!” Vẻ mặt Lăng Lộ Vũ  thể tin .
 
Chu Phù  hiểu: “Cái gì?”
 
Lăng Lộ Vũ sửng sốt một lúc lâu mới  hồn: “Chính là,  mấy năm ? Hình như là  khi  từ Kim Đường trở về  bao lâu, trong một  khi tớ đang đợi Thân Thành Dương bên ngoài trường tư thục, tớ tình cờ gặp một    trai, cực kỳ  trai. Các cô gái bên cạnh đều lén chụp ảnh  , kết quả    đến hỏi tớ  thể thêm WeChat !”
 
Lăng Lộ Vũ khoa trương : “Tớ  tài cán gì chứ Chúc Chúc! Anh   trai! Chủ động! Muốn thêm WeChat của tớ!”
 
Chu Phù  nhịn  mà nở nụ .
 
“Lúc  tớ còn tưởng rằng  đào hoa tới , nhưng cuối cùng…  thêm xong thì  liệt (*), một cái rắm cũng  bỏ qua. Tớ bấm  vòng bạn bè của  , cũng trống,   một động thái gì.” Lăng Lộ Vũ siết chặt gối dựa mạnh hơn một chút, “Đã vài năm ! Tớ gần như quên mất rằng  một    trai trong danh sách của tớ, kết quả    mới xuất hiện! Cho tớ hai lượt thích! Anh   trai thực sự thích nó, WeChat của   cũng  chức năng thích!”
 
(*) Nằm liệt (躺列): ngôn ngữ thịnh hành  mạng, tức là chỉ  trong danh sách bạn bè và   bất kỳ ý nghĩa giao tiếp nào.
 
“Mặc dù, hai lượt thích dường như là liên quan đến . Quả nhiên  thu hút trai  thì  cần gái xinh. Cậu cho tớ  liệu tớ  nên thỉnh thoảng đăng ảnh của  lên vòng bạn bè  , để    trai  thể thường xuyên tương tác với tớ.” Lăng Lộ Vũ  xong liền cho Chu Phù xem giao diện điện thoại: “Đây , ảnh đại diện là một con mèo vàng.”
 
Chu Phù  cô  đang  đùa: “Cậu  sợ Thân Thành Dương ở nước Anh sẽ trở về đánh  với    trai của  ,  cứ thu hút .”
 
Nói xong, ánh mắt cô tùy ý quét qua điện thoại của Lăng Lộ Vũ.
 
Khi Chu Phù  thấy ảnh đại diện của  nọ, Chu Phù nhịn   giật .
 
Cô thuận tay nhận lấy điện thoại.
 
Như lời Lăng Lộ Vũ  , ảnh đại diện là một con mèo màu vàng nhưng xem chủng loại, thực chất nó là một con mèo Anh lông ngắn màu trắng sữa lai với mèo nhà Trung Quốc. Trừ cái  , trong ảnh chỉ còn nửa cánh tay ôm con mèo lộ  của  đàn ông, cánh tay  bao bọc bởi một chiếc áo len màu đen nhưng khó  thể che giấu những đường nét rắn chắc, khớp xương những ngón tay thon dài rõ ràng, trông thực sự giống như bàn tay của một    trai và sạch sẽ.
 
Chu Phù bất giác  con mèo trắng sữa đến ngơ ngẩn.