Bà nội chú ý đến bầu khí phần kì lạ giữa hai mà quan tâm gắp thêm cho Chu Phù mấy miếng thức ăn, đó kí ức dường như ùa về: “Lúc con mới mấy tháng tuổi đến nhà cô bé chơi, A Kỵ lúc đó còn vững mà vẫn luôn thích tranh giành với con để ôm con nhưng may con tè lên . Thế mà thằng bé vẫn vui tươi hớn hở chịu buông tay.”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù: “…”
Sau khi ăn cơm xong, bà nội còn việc riêng của nên cũng để ý tới việc hai đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn hề lên tiếng.
Trước khi rời khỏi bàn ăn, bà nội với Chu Phù: “Mẹ con gọi tới rằng giấy tờ nhập học của con sót đóng gói để gửi , tý nữa bà sẽ bảo A Kỵ dẫn con in nên cần lo lắng nhé.”
“Vâng.”
Cuối cùng thì cô cũng chịu mở miệng, thanh âm phần rụt rè, ngoan tới phát bệnh.
Bà cụ rời , bàn ăn rơi trạng thái yên ắng.
Trần Kỵ quá chú ý tới các món ăn, tuy đơn giản nhưng qua ngon miệng.
Cậu và mấy miếng là sạch bát cơm, lúc dậy định xuống bếp xới thêm một bát nữa, theo bản năng liếc qua về phía Chu Phù.
Khác với , cô gái nhỏ ăn uống trông tao nhã và tinh tế.
Rõ ràng từ nãy tới giờ đều tập trung ăn cơm nhưng hình như bát cơm vẫn chẳng vơi chút nào.
Trần Kỵ nghi ngờ rằng cô ăn từng hạt cơm một.
Mèo con rõ ràng còn ăn nhiều hơn cô.
Tới khi Trần Kỵ ăn xong thêm mấy bát cơm nữa nữa về hướng Chu Phù.
Cuối cùng bát cơm cũng vơi bớt một phần ba, vài miếng ớt nhỏ cô lặng lẽ gắp để sang một góc trong bát.
Lông mày thiếu niên rũ xuống, đó lập tức rời ánh mắt.
Cậu ăn xong nhưng cũng rời ngay mà lười nhác ở đó.
Thậm chí còn thèm sử dụng điện thoại mà cứ thế yên lặng chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-6.html.]
Vài phút , Chu Phù mới nhận gì đó .
Từ lúc gặp ở ngoài đảo tới giờ cô vẫn mơ hồ cảm thấy thiếu niên mặt dường như chút sự thù địch đối với cô .
Cô ít nhiều vẫn chút sợ .
Nhớ tới lời bà nội dặn dò khi nãy, nội tâm Chu Phù lo lắng, khi bối rối một lúc lâu, cô cẩn thận mà .
Thấy Trần Kỵ sang, cô lập tức rời tầm mắt sang hướng khác, lông mi khẽ run, trái tim cũng đập ngừng, tựa như lấy hết dũng khí mà với : “Anh… Chút nữa cũng cần đợi , lát nữa thể tự qua đó…”
Xung quanh chợt im lặng, chỉ cần lắng tai liền thể thấy tiếng ve kêu bên những vòm cây xanh biếc bên ngoài cửa sổ.
Một lát , Trần Kỵ nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu quả nhiên vẫn lạnh lẽo như cô tưởng tượng: “Ai đợi cô cơ? Ông đây đang đợi bát đũa của cô.”
Sự hổ cũng chật vật nhanh chóng lan cô, Chu Phù cảm thấy hai má của nóng bừng lên.
Cô nỗ lực đẩy nhanh tốc độ, chỉ là nghĩ tới mới ăn thêm vài miếng liền nghẹn tới mức rơi nước mắt.
Thiếu niên dáng vẻ lưu manh giẫm một chân lên băng ghế, nửa lười biếng mà tựa tường, làn tóc đen rối loạn rũ xuống chán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động thì khẽ nâng mí mắt lên, mặn nhạt mà chế nhạo: “Ai cướp phần của cô ?”
Chu Phù: “…”
Non nửa bát cơm còn thật vất vả mới ăn xong.
Trần Kỵ chậm rãi dậy, mặt biểu cảm mà đưa tay thu dọn bát đũa.
Tuy rằng Chu Phù từng qua những việc , nhưng hiện tại vẫn đang ăn nhờ ở đậu nhà nên cô vẫn thấp giọng mà : “Để cho…’
mà giống như như thấy, nhanh chóng thu dọn bàn ăn đó tay bưng theo bát đũa xoay rời .
Cô vô thức theo cùng bếp.
Khi thấy đem bộ bát đũa đang cầm trong tay bỏ bồn rửa bát đầy bọt xà phòng, Chu Phù nghĩ nhiều liền vội vàng đưa tay giúp đỡ: “ giúp .”
Bàn tay trắng nõn, mịn màng của cô chạm nước rửa chén, bỗng nhiên thiếu niên bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.