Lúc , tắm rửa gì bất ngờ xảy khi đều cần xếp hàng.
Chu Phù đợi gần hai tiếng. Lúc cô sắp ngủ gật đến nơi thì cuối cùng cũng cơ hội vệ sinh cá nhân.
Cô vội vàng .
Không ngờ đến cả tiến , tay nắm cửa bên ngoài vặn .
Chu Phù hoảng sợ, vội vàng chạy hai bước tới, dùng sức chống cửa , ngại ngùng : “Có …”
Ngoài cửa vang lên giọng cợt nhả của bạn trai Tiêu Kỳ: “Haiz, xin , còn tưởng ai chứ.”
Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, thật sự ý xin .
Chu Phù tự chủ nhíu mày.
Vì lo lắng và đề phòng nên cô vội vàng tắm xong mặc áo khoác dày chuẩn từ , lúc mới an tâm ngoài.
Chỉ là ngờ đàn ông đó vẫn ở ngoài cửa nhà tắm .
Thấy cô , ánh mắt chút khách khí nào quan sát cô từ xuống một lượt : “Ôi, thời tiết hôm nay bọc kĩ như gì, sợ nóng ?”
Lời lưu loát vô cùng lỗ mãng, Chu Phù chỉ cảm thấy chán ghét chịu .
Không ý định gì thêm với nữa, Chu Phù khẽ gật đầu. Cô ôm lấy quần áo về phòng .
Tiêu Kỳ ở phía đột nhiên mở miệng gọi : “Chu Phù, bao giờ ?”
“Ngày mai.”
“Vậy vặn.” Tiêu Kỳ đột nhiên chạy về phòng ngủ, đó lấy một hộp đựng thú cưng, trong đó một con mèo, “Con mèo ngày mai tiêm vắc xin, bệnh viện thú y vặn ở gần công ty . Mỗi tớ và bạn trai tan tầm thì bệnh viện cũng tan tầm, thời gian trùng. Ngày mai lúc , thể giúp tớ mang nó đến bệnh viện ?”
Chu Phù mím môi lên tiếng.
“Tiêm xong hết gửi ở bệnh viện, cần mang nó đến công ty, giờ ăn trưa tớ bảo qua đón nó. Lúc đó giúp tớ đưa nó từ trong bệnh viện thú y một chút là , ?”
Chu Phù vốn đồng ý, cô đổi ba chuyến xe buýt, mang một hộp thú cưng to như thì thật sự tiện lắm, sức lực cũng lớn thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-61.html.]
nghĩ đến còn ở cùng lâu, cô vì loại chuyện như mà sinh mâu thuẫn sớm như , cuối cùng vẫn kiên trì đồng ý.
…
Buổi sáng 9 giờ rưỡi nhậm chức.
Chu Phù rời giường sớm hơn ba tiếng rưỡi. Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô liền đưa mèo cửa.
Sau khi đưa mèo đến gửi bệnh viện thú y, cô chạy như điên đường về công ty. Cũng may cuối cùng cô đến vẫn còn sớm hơn nửa tiếng so với thời gian quy định.
Sau đó cô đến quầy lễ tân để cô gái thủ tục đăng ký đơn giản, Chu Phù dựa theo đường trong trí nhớ mà đến tầng trệt của bộ phận thiết kế kiến trúc.
Chỉ là cô ngờ tới đó là, bộ bộ phận thiết kế dường như vắng vẻ, thấy một bóng nhân viên nào.
Dì nhân viên vệ sinh thấy như thế liền đến hỏi một câu: “Con là mới đến ?”
“Vâng ạ.”
“Thảo nào.” Dì tiện tay đặt xô nước xuống, “Con , những thanh niên bộ phận thiết kế thường xuyên thức khuya để vẽ tranh suốt đêm, đến khi trời gần sáng về nhà ngủ bù. Trước mười giờ sáng thể đến ít, con đến sớm cô gái, nhưng thể quen với cảnh .”
Dì tiện tay giúp cô mở cửa cảm ứng đó rời .
Chu Phù đeo balo, rón rén bên trong.
Cho dù lúc bốn phía , mỗi bước của cô đều cẩn thận như cũ.
Phòng việc kiến trúc chủ yếu việc theo nhóm nhỏ để thiết kế, thành viên cần thảo luận với về thiết kế bất cứ lúc nào. Cho nên trong văn phòng ít các bàn việc chia ô vuông, phần lớn là ngăn cách, nối liền thành một cái bàn dài.
Tính riêng tư tương đối kém, còn tính tương tác thì cao.
Vị trí bàn việc của mỗi phần lớn trang hai màn hình hiển thị. Trên bàn, giấy copy và giấy can xếp chồng lên .
Chu Phù tùy ý bên trong một chút. Khi tầm mắt về phía cuối hành lang bên cửa sổ sát đất, bước chân cô bất giác dừng .
Đó là bộ phòng việc, ít khu vực việc cá nhân.
Cửa kính mờ mở một nửa, chỉ thấy ấn đường Trần Kỵ nhíu , lười biếng dựa ghế giám đốc rộng lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.