Anh Luôn Ở Đây - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:28:29
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị vô cùng cảm thấy phiền, nhưng sếp chúng nắm tương đối kĩ quy tắc phòng cháy chữa cháy .” “Sếp” trong miệng  Phương Hân là trong bộ phận thiết kế thống nhất xưng hô với Trần Kỵ.

 

Chu Phù nhớ đến ngôi nhà cổ thiêu rụi một nửa ở Kim Đường, thể hiểu sự coi trọng và chấp niệm của Trần Kỵ đối với việc phòng cháy chữa cháy.

 

Nói chuyện đơn giản vài câu, thời gian trôi nhanh hơn nhiều.

 

Rất nhanh đến giờ ăn trưa.

 

Phương Hân là tương đối hướng ngoại nên đương nhiên quen thuộc, thấy Chu Phù nóng lạnh, lo lắng cô sợ dám hoà nhập với nên chủ động mời cô cùng ăn cơm trưa.

 

Chu Phù vốn đồng ý, nhưng cô nghĩ đến giữa trưa còn giúp Tiêu Kỳ đến bệnh viện thú y đón mèo, chỉ thể xin : “Sáng sớm em giúp bạn mang mèo đến tiêm. Buổi trưa cô tới đón, em đưa mèo về cho cô .”

 

Phương Hân nhanh nắm bắt trọng điểm: “Em mang nó đến? Hai ở cùng ?”

 

Chu Phù gật đầu.

 

Lúc ngước mắt lên, từ lúc nào Trần Kỵ cầm ly qua mặt, đến máy pha cà phê cách đó xa.

 

Chu Phù cụp mắt, mà Phương Hân cho rằng cô đang ngại ngùng nên mập mờ nháy mắt với cô: “Mèo của bạn trai? Hai ở chung ?”

 

Chu Phù nhất thời kịp phản ứng: “A?”

 

Một giây , Trần Kỵ cầm ly lười biếng qua bàn hai nữa, đó trở về phòng việc của .

 

Chu Phù rời mắt: “Không .”

 

“Ôi chao, hổ cái gì chứ, trưởng thành bình thường .”

 

“Thật sự , bạn cùng phòng đại học của em, là con gái.”

 

“Được .” Vừa là con gái, Phương Hân hết hứng thú, “Vậy chị đây, chị đói c.h.ế.t .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-63.html.]

Chu Phù gật đầu, cô cũng dậy xuống lầu.

 

Cô chạy chậm đến bệnh viện thú y đón mèo . Kết quả cô ở ven đường đợi gần nửa tiếng mới đợi đến đón mèo.

 

Người đến là bạn trai Tiêu Kỳ.

 

Chu Phù chút kháng cự bẩm sinh đối với , thấy thò đầu qua cửa sổ xe, cô nhíu mày. Sau khi nhanh chóng đưa túi mèo qua, cô cũng chào hỏi mà vội vàng về.

 

Nhìn thời gian, đang là giờ cao điểm dùng cơm của nhân viên văn phòng.

 

Trong túi Chu Phù cũng nhiều tiền. Cô dứt khoát vòng tới phía trong hẻm nhỏ mua một cái bánh bao, đó bước chân vội vàng trở về công ty.

 

Cũng bạn trai của Tiêu Kỳ cô cảm thấy ghê tởm, là hôm nay dậy quá sớm vì chạy tới chạy lui để đưa mèo đón mèo mấy đường. Lúc về vị trí, Chu Phù chỉ cảm thấy đau đầu mắt choáng váng, trong dày cũng xoắn lên.

 

Khắp đều chỗ nào dễ chịu.

 

Cô cố nén một lúc, cho rằng chỉ là vì nhịn ăn sáng quá lâu nên bao tử trống rỗng mới khó chịu. Cô vội mở túi nilon bọc bánh bao , nhíu mày gặm hai miếng lấp đầy bụng.

 

mà dường như tác dụng.

 

Thậm chí còn đau dữ dội hơn.

 

Tuy rằng lúc cô là một đứa trẻ bệnh, nhưng về phương diện hầu hạ vô cùng , bệnh về bao tử. Cũng chính mấy năm , lúc ăn lúc , thậm chí cô ăn uống quy luật nên mới từ từ bệnh đau bao tử.

 

Cô gái nhỏ nhịn một lúc. Cuối cùng cô vẫn chịu đau đớn, an phận lấy một lọ thuốc từ trong balo .

 

Cô thuần thục mở nắp, đổ lòng bàn tay mấy viên thuốc màu trắng nhét trong miệng.

 

Trong nháy mắt cô cầm ly nước lên ngửa đầu uống, từ lúc nào Trần Kỵ đến bàn cô.

 

Người đàn ông từ cao xuống, con ngươi đen kịt, ấn đường nhíu chặt , xem tâm tình dường như .

 

Động tác uống nước của Chu Phù liền dừng , chỉ thấy đen mặt, đột nhiên cong ngón tay gõ hai cái bàn cô, giọng trầm trầm: “Đến phòng việc của một chuyến.”

Loading...