Sau khi  cô gái  xong,  trai vươn cổ theo bản năng  chiếc xe sang trọng  mấy .
 
Không chỉ   ,  ít   xe buýt   cũng ồn ào đưa mắt  bên ngoài cửa sổ.
 
Chu Phù cầm điện thoại mệt mỏi  ngủ, thấy   xe  về phía , cô  hiểu cũng  đầu  theo  .
 
Chỉ thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc  thật sự  phong cách riêng, an tĩnh chạy bên cạnh cách xe buýt một mét.
 
Khi xe buýt giảm tốc độ nó cũng giảm tốc độ, xe buýt rẽ  nó cũng rẽ , quả nhiên là  cùng một đường.
 
Cặp đôi ở phía  vẫn đang thì thầm  chuyện  ngừng.
 
Cô gái liếc qua, ánh mắt  nỡ dịch chuyển, nghi ngờ hỏi: “Mấy ông lớn lái xe  cũng tới ngoại thành ? Em cho rằng cuộc sống của họ ở nơi xa hoa trong trung tâm thành phố chứ.”
 
Người bạn trai bên cạnh  : “Có lẽ vùng ngoại thành   biệt thự.”
 
“Làm phiền .”
 
Chàng trai ôm cô gái nhỏ,  : “Không chừng bạn gái của   ở ngoại thành, giống như  đến Bắc Lâm tìm em. Nếu   vì em  sống ở Bắc Lâm,  chắc cũng đủ ăn , cuộc sống hết sức nhàn nhã ở nhà hưởng thụ cuộc sống về hưu, tới Bắc Lâm  việc cạnh tranh  chế độ 996  gì.”
 
Cô gái  thế cong môi nở nụ .
 
Chu Phù  phía   thể  rõ đối thoại của hai , vì thế cô  khỏi ngây .
 
Thần sắc vô tình lộ  vẻ hâm mộ và cô đơn.
 
Xe buýt    dừng lắc lư. Hơn hai mươi phút , cuối cùng dừng  ở trạm phụ cận khu chung cư cũ mà Chu Phù thuê.
 
Xuống xe, cô đeo balo, theo thói quen  cửa ngõ phía  khu chung cư.
 
Ở góc ngõ,  một ông lão bày sạp bán bánh kếp trứng. (*)
 
(*) Bánh kếp trứng Ji Dan Bing là món ăn sáng đường phố phổ biến của Trung Quốc   từ bột cán mỏng và trứng chiên cùng . Các chất tạo hương vị thơm ngon như rau thơm, nước sốt đậu ngọt, tương ớt và dầu ớt  phủ lên , và  bộ thứ  cuộn quanh một miếng xà lách romaine giòn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-67.html.]
 
Chuyển tới đây mấy ngày nay, dường như một ngày ba bữa của Chu Phù cơ hồ đều giải quyết ở gian hàng nhỏ .
 
Mỗi  cô chỉ cần một cái bánh bột bắp, thậm chí  thêm trứng gà, may là cô ăn ít nên  rẻ    thể no.
 
Ở chỗ  khách cũng ít, Chu Phù đến nhiều , ông lão cũng quen với cô, thấy cô chạy chậm đến  sạp hàng, quen thuộc chào hỏi: “Cô gái nhỏ đến  ? Hôm nay cũng là một cái bánh bột bắp  thêm gì ?”
 
“Hai cái ạ.” Chu Phù , “Ăn một cái, còn một cái nữa để sáng mai ăn ạ.”
 
Thấy ông lão  chủ động bắt đầu  bánh, cô vội cúi đầu lục túi, lấy  bốn đồng từ trong  tiền lẻ, đặt trong chậu nhựa thu tiền bên  sạp hàng.
 
“Người trẻ đừng nghĩ giảm cân, ăn uống  dinh dưỡng sẽ   đối với sức khỏe,   lớn tuổi giống như  thì sẽ .” Trong nhà ông cũng  con cháu, theo thói quen tiện mồm  thêm hai câu.
 
Chu Phù  đáp “ ạ”, trong nụ  ẩn giấu chút chua xót.
 
Đã  lâu     lớn nào căn dặn cô những câu như .
 
Cô cũng    đối với sức khoẻ, nhưng   cách nào khác. Hiện tại cô gần như   tư cách nghĩ nhiều như thế, chỉ  thể tận dụng hết khả năng của  để sống sót .
 
Ông lão đóng gói bánh xong  đưa túi bánh cho cô, Chu Phù khen ngợi  đó cắn một miếng. Sau khi khen bánh  ngon, cô   về phía nhà thuê cách đó  xa.
 
Một lát , Trần Kỵ  nhanh  chậm  đến dừng   sạp hàng.
 
Vóc dáng  cao lớn, ông lão ngước mắt   theo bản năng.
 
Chỉ cảm thấy   của  đàn ông phía  lộ  vẻ cao quý,  hợp với ngõ hẻm cũ nát .
 
Một chút cũng  giống như là tới thăm sạp buôn bán nhỏ  của ông.
 
“Người trẻ?” Ông lão  theo ánh mắt của ,  đó xoay   , nơi đó chỉ  một cô gái  mới mua bánh bột bắp từ chỗ ông về nhà.
 
Trần Kỵ thản nhiên đáp “ừ” một tiếng,  rời mắt, thuận miệng : “Vừa  cô gái lấy cái gì,  cũng lấy một phần.”
 
“Được , chờ một chút.” Ông lão  thế, theo thói quen múc bột mì  pha từ trong chậu, “  thấy thể trạng  thế , sợ là ăn  đủ no.”