Chỉ là  ngờ Trần Kỵ  mà    như một, đến sớm hơn một chút so với cô.
 
Anh lười biếng dựa  ghế giám đốc nhắm mắt  nghỉ ngơi. Sau đó  nhanh  chậm cầm ly  qua  mắt cô,  lấy cà phê  uống, bất thình lình thốt  một câu “Chào buổi sáng.”
 
 sáng nay so với hôm qua  thêm một câu lịch sự ân cần thăm hỏi, giọng   đàn ông mang theo chút khàn: “Ăn sáng ?”
 
“Vẫn .” Chu Phù thành thật đáp, “Đang định ăn.”
 
Trần Kỵ thờ ơ gật đầu,  hỏi: “Ăn cái gì?”
 
Chu Phù sững sốt,  ngờ  sẽ  hứng thú  chuyện với  nhiều hơn. Cô lấy từ trong túi  bánh mì mà tối hôm qua mua từ ông lão: “Cái .”
 
“Ăn ngon ?”
 
“Được…cũng .”
 
Tiết kiệm là , Chu Phù nghĩ thầm.
 
“Có thể đổi với  ?” Trần Kỵ lười biếng trở về phòng  việc,  đó cầm một đống món tráng miệng và đồ ăn vặt  , “Cả ngày ăn mấy thứ  chán quá,  đổi khẩu vị.”
 
Chu Phù há miệng,  lên tiếng, bánh  của cô tính   đấy chỉ  hai đồng thôi…Nếu đổi thật thì  cũng quá thiệt thòi .
 
“Không nỡ đổi?”
 
“Không  ——”
 
“Vậy đưa cho .”
 
Vì  lâu   một bữa sáng thịnh soạn như thế , cả buổi sáng Chu Phù đều ngơ ngác.
 
Đồ ăn ngon như , thế mà   chê chán.
 
Chẳng qua là  đến giờ   thích ăn đồ ngọt.
 
  thích ăn đồ ngọt mà  nguyện ý ăn cả ngày, còn ăn đến chán…
 
Chu Phù suy nghĩ cả buổi  hiểu, dứt khoát  nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-69.html.]
 
Cả buổi sáng, cô vẫn dựa theo lời dặn dò của Phương Hân chiều hôm qua, thu thập và sắp xếp các trường hợp kinh điển xây dựng công cộng nhỏ  website Cốc Đức.
 
Nhiệm vụ  xem   hại não, nhưng nếu  tâm  học chút gì đó, lúc cẩn thận sắp xếp phân tích vẫn cần động  ít tâm tư.
 
Sau giờ nghỉ trưa, Chu Phù  chọn bản vẽ tổng mặt bằng của thư viện thành phố để tiến hành phân tích và tinh giản. Ánh mắt cô  chằm chằm màn hình, cả  xem  vô cùng tập trung.
 
Trần Kỵ  tới  lui  mặt cô mấy , cô đều  hề phát hiện.
 
Cuối cùng vẫn là lão Dư đang vẽ bản vẽ thi công bên cạnh phát hiện, thuận miệng trêu chọc một câu: “Sếp, máy pha cà phê phòng  hỏng  ?”
 
“Không .” Trần Kỵ miễn cưỡng , “Ở bên ngoài ngon hơn.”
 
Lão Dư mở to mắt: “Cà phê trong phòng  việc của  đều do  Lục bỏ  nhiều tiền mua về đấy.”
 
Trần Kỵ nhếch khóe môi,  nhạt  lên tiếng trả lời.
 
Thời gian một buổi chiều trôi qua  nhanh, ngoài việc sắp xếp các trường hợp, Chu Phù cũng  nhận  nhiệm vụ nào khác.
 
Cô lặng lẽ đưa mắt  mấy thực tập sinh khác ở xung quanh, đều gần giống như tình huống của cô, hoặc là lười biếng trốn việc chơi điện thoại, hoặc là xem sách quy tắc phòng cháy, nếu chịu khó một chút thì sẽ lấy giấy  luyện tập vẽ vấn đề nhanh.
 
Tới gần lúc tan tầm, mấy thực tập sinh  vội vàng thu dọn đồ đạc,  chằm chằm  thời gian  điện thoại chuẩn  tan tầm rời .
 
Sau khi Chu Phù mang tài liệu  sắp xếp xong và lưu  gửi cho Phương Hân. Lúc cô chuẩn  tắt máy tính thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên Trần Kỵ cầm một tờ giấy axit sunfuric  đến bàn  việc của cô, tiện tay đặt lên bàn.
 
“Đây là bản đồ các tầng của trung tâm hoạt động của  già nông thôn mà Lưu Công vẽ, cô  một chút  dùng CAD vẽ bản điện tử .” Trần Kỵ từ  cao  xuống, ngữ điệu   lý do mang theo chút thiếu sót chỉ  Chu Phù mới  thể   , “Ngại quá,  thể  tăng ca một chút,  thể về nhà sớm như ,  ?”
 
Chu Phù gật đầu.
 
“Vẽ theo tiêu chuẩn của bản vẽ thi công.”
 
Anh  xong, nhàn hạ xoay   về phòng  việc.
 
Mấy thực tập sinh xung quanh đều đưa ánh mắt đồng tình về phía Chu Phù.
 
 ngược  Chu Phù cảm thấy   gì, so với việc sớm trở về căn nhà thuê ngột ngạt đó, cô  càng nguyện ý ở  công ty tăng ca.
 
Ngày kế tiếp   hạn cuối nộp bản vẽ. Đến giờ tan tầm, đa    đều  gần hết.