Anh Luôn Ở Đây - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-02-06 14:12:53
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ còn lão Dư vẽ bản vẽ thi công vẫn ở tại vị trí điên cuồng nhấn chuột và gõ bàn phím.

 

Xem dự định tăng ca.

 

Buổi sáng Trần Kỵ cho cô một túi món tráng miệng và đồ ăn vặt còn dư ít, Chu Phù vốn định tùy tiện ăn một chút để lấp đầy bụng tiếp tục vẽ, kết quả còn kịp ăn, cô thấy Trần Kỵ cầm điện thoại từ phòng việc .

 

Sau đó tiện tay đặt điện thoại lên bàn cô, màn hình sáng hiển thị giao diện đặt đồ ăn bên ngoài.

 

đặt xong , hai đặt .” Anh ở bên cạnh bàn Chu Phù, về phía lão Dư, “Lão Dư, qua đây cùng đặt đồ ăn.”

 

Lão Dư: “Được.”

 

Chu Phù nhất thời chút mơ hồ.

 

Thấy thế, Lão Dư giải thích : “Không việc gì , em gọi . Công ty của chúng buổi tối tăng ca đều ăn cơm, em đặt nhiều chút, sếp là tiền, sẽ tính toán cái , ăn cái gì cứ yên tâm mạnh dạn mà đặt.”

 

Nói xong, lão Dư thuần thục gõ bàn phím điện thoại đặt đồ ăn.

 

Đến lượt Chu Phù, cô bất giác cắn môi, mỗi động tác đều chút quen với phần mềm đặt đồ ăn bên ngoài.

 

Lúc gia đình chăm sóc, cơ bản là cô cần ăn đồ ăn bên ngoài. Sau tiền, cũng đặt nổi đồ ăn bên ngoài.

 

Cô cẩn thận từng li từng tí giá cả, cuối cùng chỉ đơn giản gọi một phần cơm rang.

 

Hai mươi phút , đồ ăn bên ngoài đưa đến một bàn lớn.

 

Lão Dư gọi ít, đó Trần Kỵ gọi thêm nhiều hơn.

 

Ba chung một chỗ, còn kịp mở thì điện thoại của lão Dư rung lên.

 

Anh màn hình điện thoại, vội vàng lên , khi xong thì đùa về phía Trần Kỵ: “Sếp, , bạn gái cứ ăn với , thật ngại quá, hai ăn , đây.”

 

Nói xong, cũng đợi Trần Kỵ đáp, vội vã lấy balo đeo lên lưng chạy .

 

Chỉ trong chốc lát, cả phòng việc chỉ còn hai là Trần Kỵ và Chu Phù.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-70.html.]

Chu Phù mở phần cơm rang, hổ về vị trí của ăn.

 

cô mới ý định lên, Trần Kỵ đưa tay kéo về vị trí: “Đi ?”

 

về bên ăn.”

 

“Ngồi xuống ăn xong, một bàn đồ ăn gọi lãng phí ? Không ăn hết trừ tiền lương.” Người đàn ông cụp mắt.

 

Chu Phù há miệng: “ lão Dư cũng ——”

 

Trần Kỵ đợi cô xong, tiếp: “Lão Dư là nhân viên chính thức, cô chỉ là một thực tập sinh mà còn đãi ngộ giống nhân viên chính thức ?”

 

“Ờ…” Hình như cũng chút đạo lý.

 

Hai đối diện , khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Không qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Trần Kỵ vang lên phá vỡ sự ngại ngùng.

 

Người đàn ông tiện tay nhận lấy, một tay cầm điện thoại, một tay cầm đũa. Anh im lặng lên tiếng, gạt bộ những món ăn ớt mà lão Dư gọi sang một bên, ngữ khí của ở đầu dây bên khiến Chu Phù cảm thấy chút quen thuộc: “Em chuyện .”

 

Chu Phù im lặng dám lên tiếng.

 

“Cái gì?” Trần Kỵ để ý mà nhíu mày, “Hứa Tư Điềm với chia tay ?”

 

Nghe cái tên quen thuộc, Chu Phù ngước mắt lên theo bản năng.

 

Vừa lúc đó đụng đôi mắt đen nhánh của đàn ông, cô tự nhiên mà chỗ khác.

 

Vẻ mặt của Lục Minh Bạc ở đầu bên điện thoại sững sờ: “Cô chịu chia tay với ông đây? Không , là ai chia tay với em, tin nhảm, bộ là tin nhảm.”

 

“Ờ, bảo đừng tìm cô nữa, với cái rắm gì.”

 

Lục Minh Bạc: “??”

 

Chu Phù: “…”

 

Một giây , đàn ông đột nhiên đưa tay gõ nhẹ hai cái bàn Chu Phù, thản nhiên hỏi: “Lục Minh Bạc bảo hỏi cô, rằng Hứa Tư Điềm chia tay với , bảo đừng tìm cô nữa, kết quả là cô mang theo quà sinh nhật mà tặng bên , mất còn tìm khắp nơi, tìm . Lúc với Hứa Tư Điềm, hỏi cô rằng rốt cuộc Hứa Tư Điềm ý gì?”

Loading...