Chu Phù vội vàng chuyển sự chú ý trở  giao diện trò chuyện nhóm, là một   ảnh đại diện là con mèo màu trắng sữa.
 
Vừa nãy một đám  trong nhóm  thấy   một câu nào.
 
Mà  đó  đột nhiên nổi lên,   đều hiểu ngầm im lặng, dường như đang lo sợ lời  .
 
Chu Phù  kĩ ảnh đại diện ,  đó  chỉ  một con mèo trắng sữa lông ngắn của Anh, còn lộ  cánh tay mặc chiếc áo len màu đen và bàn tay to  khớp xương rõ ràng ôm lấy con mèo.
 
Chu Phù  hiểu  cảm thấy hình như  từng thấy ảnh  ở , trông  chút quen mắt.
 
Không đợi cô nghĩ thì thấy   mới vây quanh cô  gửi một tin nhắn: 【 @Đậu hũ nhỏ, in bản vẽ  vẽ xong  giao  đây, in thành khổ A2.】
 
Đây là…Trần Kỵ ?
 
Chu Phù còn  kịp phản ứng, Phương Hân ở đối diện  lên tiếng nhắc nhở cô: “Nhanh nhanh nhanh, sếp  thích đợi  khác .”
 
Chu Phù vội gật đầu, động tác nhanh nhẹn  dậy  tới bên cạnh máy in.
 
Vài giây , cô   gì  ngây  tại chỗ.
 
Trước đây cô chỉ in bản vẽ ở tiệm photo trường học, đều là do chủ tiệm , cơ bản là bản   từng dùng qua loại máy in cỡ lớn .
 
Lúc  cô bắt đầu nản lòng, thậm chí   ấn nút nào.
 
Cô lặng lẽ  xung quanh, dường như   đều đang bận việc của  nên Chu Phù  dám  phiền.
 
Lúc đang cụp mắt nhíu mày nghiên cứu, bỗng nhiên  đỉnh đầu truyền đến giọng  của Trần Kỵ mang theo sự mỉa mai mà cô từng quen thuộc nhất: “Không      hỏi?”
 
Chu Phù ngước mắt lên theo bản năng, chỉ thấy  đàn ông từ  cao  xuống, miễn cưỡng liếc cô một cái, thản nhiên mở miệng: “Nhìn đây.”
 
“Nhìn máy chứ    mặt , cô chú ý chút .”
 
“…”
 
Sao mà   vẫn giống như mấy năm ,    hổ ?
 
Sau đó, mặt   chút  đổi mà hướng dẫn cho Chu Phù một .
 
Chu Phù học cũng nhanh,  nhanh   thể tự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-75.html.]
 
Sau khi in xong mấy bản vẽ, Trần Kỵ rút bản vẽ  khỏi lòng bàn tay cô: “Đến phòng  việc của .”
 
Chu Phù gật đầu, ngoan ngoãn đuổi theo bước chân .
 
 hôm nay trong phòng  việc  chỉ  hai  bọn họ,  sô pha còn  một  đàn ông trung niên thoạt   50 tuổi.
 
Chu Phù  ông , là giáo sư khoa kiến trúc Bắc Lâm,   thầy của Trần Kỵ lúc  là ông .
 
Chu Phù ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi, vị giáo sư già hòa nhã  gật đầu với cô: “Hai  cứ sửa bản vẽ , đừng quan tâm ,  chỉ đến đây để pha .”
 
Bên , Trần Kỵ cũng  khách khí,  tiện tay lấy mấy tấm hình mà Chu Phù vẽ đặt lên bàn  việc mở , ngay cả  cũng lười. Anh lập tức lấy bút đỏ và bắt đầu khoanh tròn,   đó lạnh lùng hỏi cô: “Cầu thang là cô vẽ?”
 
“Ừ…” Tự dưng Chu Phù bắt đầu căng thẳng.
 
“Tự tính  vẽ?”
 
“Hả?”
 
“Số bậc thang, chiều rộng, chiều cao của bậc thềm   mà tính ?”
 
Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay: “Đó là, đo theo chiều cao tầng,  dựa theo quỹ đạo…”
 
Trần Kỵ nhướng mày: “Vậy là ứng dụng tianzheng cad.”
 
Nói xong,  xoay   kệ sách phía  tiện tay rút quyển sổ tay quy tắc đưa đến  mặt cô: “Lúc  bảo cô xem quy tắc cô xem chỗ nào? Trong kiến trúc công trình công cộng loại nhỏ, tất cả chiều rộng và chiều cao của bậc thang đều cần  quy tắc chuyên môn,   tự tiện chọn một con  là , kích cỡ  đúng sẽ xảy  sự cố.”
 
Chu Phù cúi đầu  dám lên tiếng.
 
Khi còn  học, cô cũng từng vẽ qua bản vẽ thi công, nhưng yêu cầu bài tập của sinh viên rõ ràng  cùng một mức độ với yêu cầu công việc.
 
Ánh mắt  đàn ông bình tĩnh liếc cô. Một lúc lâu,  bất đắc dĩ  cô gấp   bộ bản vẽ, ngay cả quyển quy tắc  cũng giao  cho cô, giọng  mơ hồ so với ban nãy chậm hơn  nhiều: “Đi xem chỗ  khoanh bút đỏ, tìm  quy tắc từ quyển sách , xem xong  tự nghĩ  cần  tính  .”
 
“Sau khi sửa xong thì in một bản  đến tìm .”
 
“Được.” Chu Phù gật đầu, bĩu môi   phòng  việc.
 
Trên sô pha, vị giáo sư già  pha    : “Thằng nhóc ,  nghiệp  mấy năm, xem  kiên nhẫn hơn  ít.”
 
Trần Kỵ  xong, miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Không .”